Trần Tử Huyên không nghĩ tới người đầu tiên tìm được cô lại chính là anh. Cô vẫn co ro cuộn mình ngồi dựa vào trong góc ống cầu thang trẻ em hình chữ U, đầu khẽ ngẩng lên, ánh đèn mờ nhạt bên ngoài chiếu vào khiến tầm mắt có chút mông lung hư ảo, cô nhìn thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
... Nguyễn Chi Vũ.
Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của anh, bỗng nhiên hốc mắt phiếm hồng, hơi ướt át.
Cô có quá nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lời nói như bị nghẹn ở cổ họng, sau cùng yên lặng theo dõi anh, giống như anh chỉ là một ảo ảnh, cô càng gọi, anh sẽ càng biến mất, giống như trong giấc mộng.
"Cô còn muốn trốn ở bên trong bao lâu?" Mà người đàn ông đứng ở bên ngoài đã mất kiên nhẫn gọi một tiếng.
Thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, anh thoáng nhíu mày, vẻ mặt không vui.
"Ra ngoài!"
Vẫn là giọng nói trầm thấp lạnh lùng, bá đạo.
Có điều cô vẫn không có động tĩnh gì, sau cùng Nguyễn Chi Vũ giận tái mặt, thân hình cao lớn cúi xuống, giơ tay, nắm chặt lấy cổ tay cô một cách thô lỗ, sau đó dùng sức kéo cô ra ngoài.
Trần Tử Huyên cả kinh, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, bị một trận xoay chuyển điên đảo, thân thể nhào về phía trước, đầu cô đánh cộp một cái vào thành cầu trượt.
Anh như không muốn chạm vào cô thêm một giây, sau khi kéo cô ra, anh lập tức thả tay, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, nhìn mái tóc cô rối tung, đang chật vật nửa quỳ trước người anh.
"Muốn dùng tình cảnh của cô để đổi lấy sự đồng tình của người khác thì cô phải nhìn lại mình xem có cái vốn liếng và năng lực đó không đã, nếu không có thì chỉ tổ khiến cô càng thêm ngu xuẩn hơn thôi!"
Ánh mắt của anh sắc bén, mở miệng là thốt ra những lời nói cao ngạo đầy khinh miệt.
Ở trong mắt anh, cô bây giờ không đáng một đồng.
Trần Tử Huyên như không nghe thấy, hai tay chống lên mặt đất đầy bùn bẩn, đầu vẫn cúi thấp, tóc dài che đi sắc mặt tái nhợt của cô, cô chậm rãi dựa vào chính mình bò dậy.
Tay phải đỡ một bên thang trượt đã rách nát, có lẽ là do trước đó cô trốn ở trong cái ống thang hình chữ U quá lâu nên làm hai chân run rẩy, hơn nữa mắt cá chân còn truyền đến một cơn đau nhức.
Mới vừa đứng thẳng, chân phải khụy xuống, cô những tưởng rằng mình sẽ chật vật ngã xuống đất.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ lại tiến lên một bước, đỡ cô.
"Chân đau cũng không biết nói, cô bị câm à!" Không hiểu sao trong lòng anh có chút căm tức, tay dùng sức nắm chặt vai cô, cô cực kỳ gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Trần Tử Huyên vẫn cúi đầu, cô có cảm giác hốc mắt mình muốn rơi nước mắt rồi, rõ ràng cô không thích khóc, vì sao mỗi lần gặp được anh cô đều vô dụng như vậy.
Đại khái thấy cô vẫn không hé răng, sắc mặt Nguyễn Chi Vũ có chút khó coi: “Cô đây là thân tàn ma dại, lại còn muốn nhân cơ hội đòi thêm tiền nuôi dưỡng sau ly hôn à." Lời này quá vô tình, không hề nể mặt mà trào phúng cô.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ ngẩng đầu phản bác một câu, cô không thiếu tiền nuôi dưỡng của đàn ông.
Nhưng hiện tại cô lại cực kỳ im lặng, cô không muốn ly hôn.
Không muốn nói đến tất cả những chuyện có liên quan đến ly hôn, trước kia anh từng nói, bọn họ sẽ không ly hôn.
Anh đã quên.
Đầu mùa đông, gió đêm mang theo cái lạnh thấu xương.
Nhất là tại nơi hoang vắng, tĩnh lặng không có một tiếng người này, ánh đèn đường mờ nhạt cứ chớp nháy liên tục, đây quả thật là một nơi tồi tàn.
Nguyễn Chi Vũ hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, không nói hai lời, một tay bế bổng người lên, bước nhanh đến chiếc Ferrari màu đen đỗ ở ven đường.
Khoảnh khắc Trần Tử Huyên bị anh ôm, cô kinh ngạc theo bản năng muốn tránh thoát, lại chỉ đối lấy sắc mặt càng thêm khó coi của anh, khiến anh càng thêm dùng sức ghì chặt cô, mang theo cảm xúc buồn bực muốn trừng phạt.
Nguyễn Chi Vũ nhét cô vào ghế phụ, tâm trạng không tốt nên đóng rầm cửa xe lại, phát ra tiếng động cực lớn, khiến cô sợ tới mức thân thể cứng đờ, không dám lộn xộn.
Sau đó anh mới đi vòng qua đầu xe trở lại vị trí ghế lái, nhanh chóng khởi động xe, đạp ga, phi như bay rời khỏi cái nơi cổ quái này.
"Cô thật đúng là biết tìm nơi để trốn."
Giọng anh u ám, bàn tay to thon dài nắm vô lăng khẽ quẹo, rất nhanh xe đã chạy lên đường cao tốc, trở về nội thành.
Phản ứng của Trần Tử Huyên có chút trì trệ, điều khiến cô bất ngờ là anh tự lái xe.
Suy nghĩ bị nhiễu loạn hồi lâu, tầm mắt bỗng nhìn thấy tòa kiến trúc màu trắng quen thuộc, cô cực kỳ phản cảm, cất cao giọng nói: “Tôi không muốn đến bệnh viện."
"Thả tôi xuống xe, tôi không muốn đến bệnh viện!"
Cô cực ghét bệnh viện, ghét mùi nước sát trùng nơi đó, ghét tiếng còi xe cứu thương.
Những hồi ức đáng sợ lập tức ập tới, dòng máu đỏ tươi, căn phòng phẫu thuật kín mít u ám... tất cả những thứ đó tràn ngập trong đầu cô, cô vùng vẫy không ngừng lẩm bẩm: “Tôi không muốn đến bệnh viện, tôi không muốn đến bệnh viện..."
Nguyễn Chi Vũ không để ý đến cô, trực tiếp dừng xe tại trước phòng cấp cứu của bệnh viện, anh nhanh chóng xuống xe, đi sang đầu bên kia xe, động tác mất kiên nhẫn thô bạo túm cô ra ngoài, kéo cô vào phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu 24/24 giờ đều có bác sĩ túc trực, không khí trong bệnh viện tràn ngập mùi nước sát trùng, đèn chân không trên trần nhà sáng đến chói mắt, cùng với những người bệnh yếu ớt ngồi trên hành lang trong lối đi nhỏ.
Trần Tử Huyên cực sợ nơi này, cô dùng tay còn lại không ngừng tách ngón tay anh ra, sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói cũng run rẩy theo.
"Tôi không muốn tới nơi này, tôi không muốn tới nơi này đâu."
Bác sĩ y tá, còn có bệnh nhân xung quanh đều quay đầu nhìn cô, nhưng chỉ thấy người đàn ông với gương mặt đầy giận dữ, hai tay ôm lấy cô đặt lên một chiếc giường trống, sau đó anh cúi người trực tiếp dùng cơ thể đè cô xuống.
"Như vầy mới không làm loạn nữa phải không!" Ánh mắt của anh sắc bén, trong giọng nói lộ ra vẻ tức giận.
Trần Tử Huyên ngây người, là bị hành động của anh dọa cho ngây người.
Thân hình cao lớn nam tính của anh gần sát cô, trực tiếp đè trên người cô, bọn họ thật sự cách nhau rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh.