“Cô mau tới đây đi, nếu không lát nữa ba tôi ra ngoài, cô sẽ không gặp được ông ấy nữa đâu..." Cậu bé Bùi Ức lên giọng hô to một câu, sau đó hùng hồn cúp điện thoại. Chu Tiểu Duy vô cùng buồn bực, lời này không hiểu sao lại có phần mờ ám.
Cô ấy cứ vậy mà bị một thằng quỷ nhỏ năm tuổi lừa đến nhà họ Bùi. Nhà họ Bùi quả thực đúng với danh nhà dòng dõi làm quan, từ cửa ra vào lẫn sân nhà đều không dọa người như nhà họ Nguyễn. Ngôi nhà nằm ở vùng ngoại ô phía tây thành phố A, ở đây từ khung cảnh xung quanh đến không khí đều vô cùng tươi mát yên bình, kiểu kiến trúc giống tứ hợp viện của Trung Quốc. Cô ấy đứng bên ngoài cánh cửa màu đỏ son với phong cách cổ điển, do dự gõ gõ cửa.
Nghe nói lúc sinh thời, ông nội Bùi Hạo Nhiên được đại học Princeton phong làm giáo sư giảng dạy trọn đời, nhưng khi ấy đất nước loạn lạc, ông nội anh ta đã từ bỏ các đãi ngộ cao ở nước ngoài, quyết định về nước trợ giúp. Khi ấy, nền nghiên cứu khoa học trong nước vẫn còn lạc hậu, ông của anh ta đã góp một phần không nhỏ vào đó. Ngay cả bố mẹ của Bùi Hạo Nhiên cũng là những giáo sư tại các trường đại học nổi tiếng ở Trung Quốc.
Nhà họ Bùi với những hương vị và màu sắc cổ đại quẩn quanh, Chu Tiểu Duy nghiêm túc đứng chờ bên ngoài. Trong đầu đang suy nghĩ, liệu có phải sẽ có một cô nha hoàn nhỏ được huấn luyện nghiêm khắc trong thời kỳ quốc dân chạy ra mở cửa cho cô không.
Và sự thật chứng minh, Chu Tiểu Duy đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô ấy ngây ngốc đứng ngoài cánh cửa màu đỏ son cổ điển chờ đợi, rồi lại điên cuồng gỡ cửa, nhưng chẳng ai trả lời cô ấy.
Cuối cùng, cô ấy phát hiện phía trên bên phải cánh cổng có một nút thông báo tin tức, lúc này mới bất lực ấn chuông cửa. Dù có theo phong cách tứ hợp viện hương vị màu sắc cổ điển thì người ta cũng đã bắt kịp thời đại dùng kỹ thuật khoa học điện tử rồi.
Cuối cùng cô ấy cũng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng tới gần của ai đó. Sau đó, cánh cổng to lớn dày nặng được một anh trai mở ra, và ngay giây tiếp theo, cô ấy lại giật mình nhìn người đàn ông trước mặt.
Advertisement
Đầu óc Chu Tiểu Duy như bị đứt đường dây điện giữa chừng, thoáng chốc đã quên chào hỏi, cứ đứng ngơ ngác trừng mắt nhìn đối phương.
“Cô lạc đường?" Bùi Hạo Nhiên có cảm giác không thể hiểu nổi người phụ nữ này.
Anh ta và Chu Tiểu Duy có tiếp xúc vài lần, anh ta đương nhiên biết cô ấy là bạn tốt của Trần Tử Huyên, ngoài ra thì trước đó anh ta cũng có dự án hợp tác với tập đoàn IP&G, và lần đó Chu Tiểu Duy cũng có tham gia. Thậm chí, có lần bệnh đau dạ dày của anh ta phát tác trong hội nghị, cô ấy còn chạy đi mua thuốc đau dạ dày rồi lén đặt lên bàn anh ta.
Nhưng mà xét theo tổng thể thì, anh ta và cô ấy không thân.
“Cô Chu, xin hỏi cô tới căn nhà nhỏ của tôi vì chuyện gì?" Bùi Hạo Nhiên thẳng thắn mở lời, nghe rõ thấy sự xa cách trong lời nói.
Chu Tiểu Duy hơi xấu hổ, trong lòng muốn nôn mửa gào thét, nhà anh ta thế này mà kêu nhỏ, thế thì chẳng lẽ nhà cô ấy là cái chuồng heo à. Chẳng qua là cô ấy không ngờ, anh Bùi lại đích thân ra mở cửa cho cô mà thôi.
Người tên Bùi Hạo Nhiên này tuy ngoài mặt trông vô cùng lịch sự tử tế, nhưng thực chất nội tâm bên trong lại cực kỳ thâm sâu hiểm độc, và cô ấy là người đã lĩnh hội đủ.
“Hiện giờ tình hình Nguyễn Chi Vũ thế nào rồi?" Chu Tiểu Duy cũng không nhiều lời vòng vo, trực tiếp đi vào chuyện chính.
“Cậu ta ở Seattle.”
Bùi Hạo Nhiên cũng không giấu giếm gì cô ấy, nói thẳng tên một địa danh.
“Tôi biết anh ta ở Seattle, nhưng mà ý tôi là bao giờ thì Nguyễn Chi Vũ mới trở về được, bệnh tình anh ta thật sự nghiêm trọng đến mức đó sao..."
Bùi Hạo Nhiên lập tức cắt ngang lời cô ấy, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng: "Cô Chu, cô cũng thừa hiểu Nguyễn Chi Vũ không phải người thường, vậy thì cô chắc hẳn cũng biết bệnh tình của cậu ta là điều cấm kỵ, không thể tùy miệng nói bậy được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn. Đó là những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên."
Advertisement
Chu Tiểu Duy nghe mấy lời dạy dỗ của anh ta, chột dạ cúi đầu.
Nếu Nguyễn Chi Vũ thật sự bị bệnh nặng, vậy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn IP&G, đúng là, có những lời nói không thể tùy ý nói ra được.
“Cô Chu, cô rẽ trái rồi đi thẳng là có thể ra tới quốc lộ rồi, nếu thật sự lạc đường, vậy thì mời cô mở hệ thống chỉ đường lên, đi thong thả không tiễn."
Bùi Hạo Nhiên không muốn nhiều lời thêm với cô ấy nữa, lạnh lùng ném lại một câu, sau đó thẳng tay đóng cửa đi vào.
Chu Tiểu Duy đương nhiên nhìn ra đối phương không muốn nhiều lời thêm với mình, cô ấy ngây ngốc đứng nhìn anh ta cứ thế vô tình đóng cánh cửa to lớn dày nặng này. Đột nhiên, cô ấy cảm thấy bực bội vô cùng, mấy người nhiều tiền nhiều quyền lực luôn trưng ra cái bộ dạng cao cao tại thượng đó.
“Trần Tử Huyên không còn mang thai nữa!" Cô ấy tức giận hét to một tiếng.
Mà ở bên kia cánh cửa, sau khi Bùi Hạo Nhiên nghe thấy lời cô ấy nói, động tác anh ta dừng lại.
Anh ta không mở miệng đáp lại ngay, hàng lông mày hơi nhíu lại để lộ sự mệt mỏi. Thú thực anh ta mới vừa bay về từ Seattle, và anh ta cũng vừa biết được chuyện này.
Trần Tử Huyên không còn mang thai cặp song sinh nữa.
Tâm trạng của anh ta cũng vô cùng nặng nề, dường như là không tin, nhưng nghe báo cáo thì xác thực sự thật luôn tàn khốc như vậy.
Chu Tiểu Duy thấy anh ta thờ ơ thì lại càng kích động hơn, cô nói: "Trần Tử Huyên xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ các người thật sự không biết một chút gì sao? Cũng gần nửa tháng nay rồi, nhà họ Nguyễn các người chẳng ai quan tâm đến cậu ấy. Nguyễn Chi Vũ đâu, rốt cuộc thì anh ta đang ở đâu hả? Anh làm ơn đi, nếu có thể liên lạc được với Nguyễn Chi Vũ thì hãy nói với anh ta, Trần Tử Huyên rất muốn gặp anh ta."
Bùi Hạo Nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt nói đến nỗi hai mắt ửng đỏ.
Anh ta mệt mỏi xoa xoa phần trán giữa hai hàng lông mày, bình tĩnh nói lại một câu: "Chuyện này tôi không giúp gì được hết."
“Nguyễn Chi Vũ đang ở Seattle, tạm thời không thể về được."
“Vậy thì rốt cuộc bao giờ anh ta mới về, chẳng lẽ phải chờ ba tháng thật sao? Hay là anh ta sẽ không bao giờ quay về! Mà cứ cho là Nguyễn Chi Vũ thật sự có việc, tạm thời không thể về đi, thì ít nhất thời gian rảnh rỗi anh ta cũng phải gửi cái tin nhắn, hoặc là video Wechat chứ..."
Chu Tiểu Duy càng nói càng phẫn nộ, tức giận gào lên quát: "Đây dù gì cũng là vợ là con anh ta, sao anh ta có thể nhẫn tâm thế hả?"
Bùi Hạo Nhiên nghe những lời lên án giận dữ của cô ấy thì cảm thấy vô cùng bực bội.
Anh ta lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, nói: "Cô Chu, cô không có tư cách gì quản chuyện này hết. Mời cô lập tức rời đi cho."
“Bùi Hạo Nhiên, anh đừng có trưng ra cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó nữa. Đúng là xuất thân của tôi thấp hơn so với các người, nhưng tôi không ngu!"
Chu Tiểu Duy nghe lời nói máu lạnh vô tình đó của anh ta thì đã tức lại càng thêm tức, hốc mắt đỏ ửng rơm rớm nước mắt, tròng mắt trong vắt sáng ngời lộ rõ vẻ hung hăng nhìn thẳng anh ta.
“Tôi không tin Nguyễn Chi Vũ vì bệnh nặng không chữa được. Loại người đứng trên đỉnh cao nhìn xuống coi thường sự dơ bẩn xấu xa của quyền lực như Nguyễn Chi Vũ, anh ta có khả năng bày mưu lập kế hơn bất kỳ kẻ nào khác. Vậy nên, không lý nào anh ta lại dấn thân vào một trong trận chiến không có khả năng thắng, không chuẩn bị từ trước cả. Các người đừng nghĩ có thể lừa được tôi là anh ta đã xảy ra chuyện không quay về được, chẳng qua là anh ta không muốn quay về!"
Nét mặt Bùi Hạo Nhiên lộ rõ vẻ kinh ngạc, anh ta không ngờ một người phụ nữ mềm yếu như bông lại có thể nói ra những lời như vậy.
Chu Tiểu Duy nghiêm mặt, trái tim đã nguội lạnh như băng.
Sau này cô ấy sẽ không tới tìm bọn họ nữa, cũng sẽ không đi hỏi thăm về tin tức của Nguyễn Chi Vũ nữa. Dẫu sao thì thời gian cũng là liều thuốc chữa lành tốt nhất mà, Trần Tử Huyên nhất định sẽ khá lên, đến lúc đó đoạn tình đoạn nghĩa, cả đời không qua lại với nhau.
Cô ấy cũng không thèm nhìn xem nét mặt Bùi Hạo Nhiên thế nào, lập tức xoay người rời đi.
Bùi Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn cô ấy, người phụ nữ này khi giận lại biến thành con người như vậy. Thấy cô ấy quay đầu bỏ chạy lấy người, anh ta dường như cảm thấy bản thân muốn nói điều gì đó, nhưng mà, bờ môi khẽ động rồi lại chần chừ...
Lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vọt từ trong phòng ra khỏi nhà, bàn tay trắng nõn nhỏ ngắn túm lấy quần Chu Tiểu Duy, không cho cô ấy đi.
Chu Tiểu Duy dừng bước chân, cúi đầu đối diện với cậu nhóc bằng nét mặt không cảm xúc.
Bùi Ức không để ý tới cô ấy, tiếp tục túm chặt quần cô ấy không chịu buông. Cậu bé quay đầu nhìn về phía cánh cửa cổ điển kia hô
Bảo mẫu?
Ai thèm làm bảo mẫu cho nhà các người chứ!
Chu Tiểu Duy quay đầu nhìn về phía Bùi Hạo Nhiên đang đứng bên kia, nét mặt cô ấy càng thêm dữ tợn, mà có vẻ Bùi Hạo Nhiên lại hoàn toàn làm lơ cô, thái độ như là đang suy xét kiến nghị của con trai anh ta.
Bùi Ức đương nhiên hiểu rõ tính nết bố mình, nhân cơ hội mở lời thuyết phục: "Ông nội bà nội đã ra nước ngoài tiếp những vị giáo sư khác rồi, giờ trong nhà không còn ai nấu cơm cho chúng ta nữa, đằng nào cũng phải mời người làm về, hay là cứ tạm chấp nhận cô ấy đi."
Cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, rồi lại bổ sung thêm một câu: "Cô ấy rất đáng thương, giờ cô ấy đang thất nghiệp."
“Tiểu Ức, thật sự cảm ơn nhóc nha!"
Chu Tiểu Duy cúi đầu, giận dữ trừng mắt với thằng nhóc Bùi Ức này, nghiến răng nghiến lợi nói lời cảm ơn cậu bé. Cô ấy phát hiện, hai bố con nhà này chẳng ai lương thiện hết!
Cô ấy ngẩng đầu lên, bắt đầu bày ra nét mặt tươi cười giả trân với Bùi Hạo Nhiên, miệng nói: "Vô cùng cảm ơn sự tín nhiệm của cậu chủ nhỏ Bùi, kẻ hèn này không có cách nào đảm nhiệm, hẹn gặp lại!" Lời cuối cùng, giọng điệu cô ấy cao hơn một nhịp.
Không đúng, phải là không bao giờ gặp lại, hừ.
Cô ấy rất có chí khí!
Nhưng đáng tiếc, Chu Tiểu Duy cũng chỉ duy trì được sự chí khí của mình trong một phút, chỉ một phút mà thôi...
Tiếng chuông điện thoại của Bùi Hạo Nhiên bỗng vang lên, anh ta hỏi một câu với đầu dây bên kia: "Chi Vũ mới tỉnh sao?" sau đó lại nói thêm vài câu ít ỏi rồi ngắt điện thoại. Chu Tiểu Duy không nghe rõ anh ta đang nói chuyện gì lắm, nhưng cô ấy có thể chắc chắn người mới nói chuyện với Bùi Hạo Nhiên chính là ông cụ nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Chi Vũ vừa mới tỉnh? Vậy có phải anh sắp về rồi không...
Với quan hệ giữa Bùi Hạo Nhiên và nhà họ Nguyễn, anh ta chắc chắn biết rất nhiều chuyện.
Chu Tiểu Duy đang miên man suy nghĩ thì Bùi Ức đứng gần chân đã túm quần cô ấy giật giật, cậu bé ra vẻ vô cùng thiện lương, lặng lẽ nói với cô: "Chẳng phải cô nói hai đứa nhỏ mất rồi, mẹ chúng đang rất lo lắng muốn tìm người sao. Ba tôi rất lợi hại, biết rất nhiều chuyện của chú ấy nha..."
Ở lại hỏi thăm tình hình đối phương, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Chu Tiểu Duy chính là như vậy.
Mà bên phía Bùi Hạo Nhiên, sau khi ngắt điện thoại thì rất hứng thú nhìn hai người một lớn một nhỏ đang đứng ngoài cửa. Anh ta có hơi nghi hoặc, con của anh ta từ nhỏ đã không quấn quýt với bất kỳ ai, ngay cả bảo mẫu được mời đến cũng bị cậu bé ác ý đuổi đi.
Ngẫm lại, Chu Tiểu Duy này cũng dễ bắt nạt.
Rất khó để con trai anh ta thích một ai đó, nghĩ nghĩ, anh ta nheo hai mắt lại nhìn kỹ sinh vật mềm như bông Chu Tiểu Duy...
“Cô Chu, tôi có hai yêu cầu. Thứ nhất, cô chịu trách nhiệm đưa đón Tiểu Ức đến nhà trẻ từ thứ hai đến thứ sáu. Thứ hai, cô phụ trách việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hai bố con tôi, bao gồm quét tước, dọn vệ sinh và nấu ngày ba bữa cơm. Về phương diện tiền lương, tạm thời tôi trả cô một vạn, còn tiền thưởng thì xem xét biểu hiện thế nào đã."
“Tôi chưa từng nói sẽ đồng ý làm ở đây!" Chu Tiểu Duy tức giận phản bác.
Người đàn ông này nói như thể đó là lẽ đương nhiên vậy, khiến cô ấy nghe khó chịu vô cùng.
Bùi Hạo Nhiên dựa người vào cửa, lười nhác liếc mắt nhìn cô ấy một cái: "Vậy sao? Nhưng chính nét mặt của Chu Tiểu Duy cô đã nói cho tôi, cô lòng mang ý xấu muốn ở lại đây."
Một câu chọc trúng quỷ kế của cô.
Chu Tiểu Duy chột dạ, nét mặt cô thể hiện rõ ràng vậy sao!
Mấy công việc nhà này đối với cô ấy không phải vấn đề, có điều, suy xét cho an toàn của bản thân, cô ấy cao giọng nói một câu: "Quét tước dọn dẹp vệ sinh hay nấu cơm, nhưng việc đó tôi làm xong sẽ rời đi ngay, tôi không muốn ở qua đêm!"
Bùi Hạo Nhiên trưng ra điệu bộ tao nhã, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô ấy hồi lâu, phát hiện người phụ nữ này đang vô cùng khẩn trường thì đột nhiên lại cảm thấy buồn cười.
Anh ta giống như là cố ý khoa trương cụp mắt quét một vòng dáng người cô ấy, sau đó bình tĩnh nói một câu: "Cô Chu, về phương diện này cô có thể yên tâm, cô sẽ cực kỳ an toàn."
Khuôn mặt Chu Tiểu Duy nhăn nhó, cái gì mà tôi cực kỳ an toàn?
Mà Bùi Ức, người vốn đang túm quần cô ấy bỗng chạy tới bên cạnh bố cậu bé, ôm chân anh ta với tam trạng không tồi, khuôn mặt nhỏ tuấn tú của cậu bé cười lên trông vô cùng hút hồn. Mà Bùi Hạo Nhiên cũng ra dáng người bố tốt duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, cười tươi như chó.1
Nhìn cặp bố con trước mắt, Chu Tiểu Duy cảm thấy cô ấy giống như đã đặt chân lên thuyền giặc...