Trong góc đại sảnh rộng lớn trang hoàng của nhà họ Nguyễn, chiếc đồng hồ cổ lớn đang vang lên tiếng đếm giờ âm vang, vừa đúng 12 giờ. Bình thường vào thời gian này nhà họ Nguyễn đã dọn món lên hết, nhưng hôm nay cả một dàn người đợi ở sảnh chính, tán gẫu với nhau, rõ ràng là đang đợi ai đó.
Trần Tử Huyên không hỏi ai, gần đây cô rất buồn bực, nên có vẻ yên tĩnh hơn thường ngày, nghe tiếng cười vui vẻ của Lê Hướng Bắc và Hạ Vân Lệ vang lên bên tai, cô cứ cúi đầu nhìn mũi chân mình, nghĩ ngợi chuyện khác.
"Ông nội, ông đã nghĩ ra tên cho cháu chưa?"
"Đặt tên là chuyện lớn, vẫn chưa quyết định được..."
Được bàn luận nhiều nhất vẫn là đứa con trong bụng cô, cả nhà họ Nguyễn đều tràn ngập không khí vui vẻ, Trần Tử Huyên cũng không biết mình làm sao, là mẹ nhưng lại không có được sự kích động ấy, ngược lại còn thấp thỏm bất an.
Đột nhiên một bàn tay lớn đặt lên phần bụng của cô, sức lực không lớn, Trần Tử Huyên lại giật mình nhìn ngoắt sang người đàn ông bên cạnh: "Có chuyện gì?"
Cô tưởng anh đang gọi cô, nhưng Nguyễn Chi Vũ không nói gì, đôi mắt anh sâu tựa biển, luôn khiến người khác khó đường dò đoán, bàn tay lớn chạm vào phần bụng cô để cảm nhận sinh mệnh mới, cũng không để ý ánh mắt mọi người đang nhìn mình, Trần Tử Huyên đỏ mặt, thấp giọng nói: "Đừng đùa."
Advertisement
Bình thường câu "Đừng đùa" này là anh giáo huấn cô mỗi khi cô chọc anh tức, bây giờ ngược lại, không biết vì sao mà đôi con ngươi anh lại có nét cười nhè nhẹ.
Trần Tử Huyên cảm thấy người này gần đây càng lúc càng thích chọc cô, trẻ con thật.
Nhưng mấy ngày nay quả thật tâm trạng của anh không tệ lắm.
Ông cụ Nguyễn giống như thấy cháu trai mình đang làm mình mất mặt nên hừ một tiếng, lườm một cái về phía Nguyễn Chi Vũ.
Không khí trong sảnh không tệ, Lê Hướng Bắc lâu lâu lại chòng ghẹo cô vài câu, làm mọi người cười liên tục.
Lê Hướng Bắc lại cảm thán: "Tôi sắp trở thành bố đỡ đầu của người ta rồi."
Trần Tử Huyên cũng không nhịn được cười, ông cụ thế mà lại đồng ý cho tên họ Lê này làm bố đỡ đầu cho con cô, sao không phải là Bùi Hạo Nhiên nhỉ, ít ra còn đáng tin hơn.
"Ông nội, việc giáo dục cháu phải bắt đầu sớm."
"Ừ, sau khi đầy tháng ông sẽ để nó bắt đầu tiếp xúc..."
Advertisement
Họ nói chuyện vui vẻ rôm rả, người làm bố là Nguyễn Chi Vũ lại như không có ý kiến gì với chuyện tương lai của con mình, Trần Tử Huyên cảm thấy người bố này không có khả năng chăm sóc mẹ con cô lắm.
Nhưng nếu ông cụ biết Nguyễn Chi Vũ tính đưa cặp sinh đôi bay hẳn sang bờ bên kia Thái Bình Dương, có lẽ sẽ tức đến mức gõ ngay cây gậy chống của mình lên đầu Nguyễn Chi Vũ.
"Sinh con rồi ở cữ xong cháu sẽ đi Mỹ cùng Nguyễn Chi Vũ..."
Ông cụ như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, Trần Tử Huyên nghe mà ngạc nhiên.
Không ngờ ông cũng biết chuyện anh muốn đi Mỹ.
Ông cụ Nguyễn nhướn mày một cái, hiểu được cô đang nghĩ gì, hừ một tiếng: "Còn con hai đứa thì ở lại nhà họ Nguyễn."
Lời nói của ông khá uy nghiêm, không để cô phản bác, Trần Tử Huyên lạnh mặt cũng không dám thể hiện ra, chỉ là cảm thán.
Quả nhiên vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn.
Tay cô kéo lấy vạt áo anh, ý bảo bố con cô nên phản kháng đi chứ.
Tiếc là Nguyễn Chi Vũ không có biểu cảm gì, dường như cảm thấy để con lại cho ông cũng là một quyết định sáng suốt.
Trần Tử Huyên liếc anh, lập tức buồn bã mở lời đàm phán: "Ông nội, tách cháu và con cháu ra thì không ổn lắm nhỉ?"
Cô không có ý kiến gì với việc nuôi con ở nhà họ Nguyễn, nhưng cũng muốn giành lấy chút quyền lợi, lần trước Nguyễn Chi Vũ nói đi Mỹ sống dường như là đi gần một năm.
Ông cụ ngồi đối diện dường như đã tính kĩ, tâm trạng vui vẻ mà mở lời khai ân: "Cháu có thể gọi video với cháu cố của ông, nhưng bức xạ điện tử ảnh hưởng xấu đến trẻ con, một tháng một lần vậy."
Trần Tử Huyên đơ cả mặt, ông cụ chết tiệt này.
Gừng càng già càng cay mà.
Thấy Trần Tử Huyên không cãi được, ông cụ cười nham hiểm.
Ông cụ Nguyễn cũng xem như khá vừa lòng cô cháu dâu Trần Tử Huyên này, tuy rằng không đoan trang quy củ như tiểu thư đài các khác, cũng to gan nữa, phép tắc hay thông minh thì cũng tàm tạm nhưng quan trọng là có thể dùng cô để áp chế thằng cháu nội xấc xược nhà mình.
Người già rồi chỉ cầu gia đình hoà thuận, Trần Tử Huyên đến nhà họ Nguyễn, thật ra từ tận đáy lòng ông cũng cảm kích và thấy an ủi một phần.
Ông cụ quay đầu nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 30 rồi, đã đến sát giờ.
Lúc này bác Phương bước đến nói với Giang Hoa Nhân vài câu, dường như đã sắp xếp xong bàn ăn, Giang Hoa Nhân dù gì cũng là bà chủ nhà họ Nguyễn, những chuyện này trong nhà do bà ta sắp xếp, bà ta mang thái độ đoan trang niềm nở nói với ông cụ mình xuống nhà sắp xếp việc xong cũng nhanh chóng đi theo bác Phương vào bếp.
"Thưa ông, đã mời khách quý nào đến hay sao?", câu này là Hạ Vân Lệ vừa cười vừa hỏi.
Thật ra Trần Tử Huyên cũng tò mò, bất giác nhếch mày nhìn sang ông cụ, vừa đúng lúc ông cụ cũng đang nhìn cô, ông cụ nói một cái uy nghiêm: "Nhà họ Trần."
Sắc mặt Trần Tử Huyên thay đổi đột ngột, vội nói: "Sao lại gọi họ đến..."
Cô vừa định than thở, nhưng nhà họ Trần cũng là nhà mẹ cô, phép tắc cơ bản nên cô cũng không dám nói nhiều, ông cụ sắp xếp thế nào thì cô cũng làm theo thế ấy.
"Dì út em cũng đến."
Nguyễn Chi Vũ nhắc nhẹ bên tai cô, rất rõ ràng việc mời tiệc nhà họ Trần hôm nay anh cũng biết.
"Dì út em.", Trần Tử Huyên từ bất mãn trở nên vui vẻ: "Dì út em hôm nay cũng đến à? Trước kia không phải anh nói mãi không liên lạc được với dì ư, bây giờ dì sao rồi, dì đến cùng với nhà họ Trần ư..."
Trần Tử Huyên vô cùng kích động mà kéo tay anh, hỏi một tràn, Nguyễn Chi Vũ thấy cô vui vẻ, anh cũng biết người phụ nữ tên Cố Như Yên đó rất quan trọng với cô, nhưng nhìn cô vui vẻ vì một người ngoài thế này thì vẫn có hơi bất mãn.
"Dì út cô phẫu thuật xong, xuất viện rồi thì ở chung cư lúc trước của hai người, sức khoẻ bà ấy khôi phục nhiều, khí sắc cũng tốt lắm.", Bùi Hạo Nhiên cũng có hiểu một chút về Cố Như Yên, thấy cô kích động như vậy, bèn cười nói với cô vài tin tức.
Trần Tử Huyên cứ liên tục gọi điện cho Cố Như Yên nhưng bên phía bệnh viện lại nói bà phẫu thuật thành công thì đã xuất viện, không có tin tức gì nữa của Cố Như Yên, cô rất lo lắng, muốn ra ngoài tìm nhưung Nguyễn Chi Vũ không để cô ra ngoài, chỉ nói là tìm người đi điều tra giúp cô.
Trần Tử Huyên khẽ đấm một cái lên ngực anh, hơi tức giận: "Dì út em ở chung cư thì sao anh lại không nói em biết, còn nói không liên lạc được!"
Sức đấm của cô với Nguyễn Chi Vũ mà nói không tính là gì, đối mặt với sự chất vấn của cô anh lại vô cùng bình thản: "Dù gì cũng không chết được."
Người này vô sỉ thật, Trần Tử Huyên đen mặt cảnh cáo anh: "Đợi một lát dì em tới anh đừng có mà lạnh cái mặt ra, như ai thiếu tiền anh vậy, đừng có doạ dì em sợ."
Đám người nhà họ Trần đó làm gì cô mặc kệ, Cố Như Yên và cô nương tựa nhau mà sống, nuôi cô lớn, Trần Tử Huyên chỉ nhận bà là người thân duy nhất.
"Dì út của Tử Huyên nổi tiếng tài nữ dịu dàng.", ông cụ Nguyễn cũng có nghe nói, đó đã chuyện lâu trước kia rồi.
"Tất nhiên thưa ông.", Trần Tử Huyên kiêu ngạo.
"Tiếc lạ Trần Tử Huyên cô lại không học được dù gì chỉ một chút khí chất dịu dàng đó...", Lê Hướng Bắc cười tặc lưỡi.
Muốn ăn đấm đây mà, Trần Tử Huyên muốn ném một trái táo về phía anh ta lắm, đột nhiên bên ngoài nhà chính lại vang lên giọng nói ai đó: "Xem ra là nhà thông gia đến rồi.", vẫn là ông cụ Nguyễn nói trước.
Trần Tử Huyên ngây ra, lập tức kích động chạy bước nhỏ theo sau.
"Trần Võ Quyền, sao ông lại gả con bé cho nhà họ Nguyễn đấy!"
Bên ngoài nhà chính, tiếng cãi nhau ầm ĩ, Cố Như Yên đang trách mắng hung dữ, không có chút gì là dịu dàng thường ngày, nổi giận đùng đùng mà nắm cổ áo người đàn ông trung niên trước mặt: "Trần Võ Quyền, sao, sao ông lại..."
"Dì út.", Trần Tử Huyên xông lên đầu tiên, cô đứng ở cánh cửa lớn huy hoàng của nhà chính, vốn dĩ là bất ngờ vui vẻ, cuối cùng lại trở nên mơ hồ, kinh sợ.
Cố Như Yên mặt tái mét, đẩy Trần Võ Quyền ra, xoay người đi về phía Trần Tử Huyên.
Trần Tử Huyên ngây ra nhìn bà, dì út cô phẫu thuật xong có vẻ đã khoẻ hơn nhiều, nhìn rất tươi tắn, nhưng sắc mặt lại khó coi, không phải vì bệnh mà là vì giận dữ.
Bốp.
Cố Như Yên giơ tay tát mạnh một cái lên mặt cô, mạnh đến nỗi má trái cô hơi sưng, đầu óc trống rỗng.
"Con, sao con dám mang thai giống con hoang nhà họ Nguyễn chứ!"