Tập đoàn kỷ niệm 50 năm thành lập, đây vốn là một ngày tốt lành, vậy mà cuối cùng lại để xảy ra chuyện này!
"Trật tự chút đi, vào xem Tử Huyên thế nào rồi!" Sắc mặt ông cụ không vui, quát mấy đứa con gái một tiếng.
"Trần Tử Huyên ở phòng nào?"
Mà lúc này tại thang máy bên trái, một thân hình cao lớn vội vàng chạy về phía bên này. Quần áo Nguyễn Chi Vũ lộn xộn, vẻ mặt có chút sốt ruột hỏi: "Trần Tử Huyên ở đâu?"
Nguyễn Ngọc Hoàn thấy anh tới, sắc mặt lập tức đen lại, mang cái mác trưởng bối ra đứng canh trước người anh.
Bà ta làm ra vẻ tức giận giáo huấn: "Nguyễn Chi Vũ, cậu chỉ vì ham muốn nhất thời, không chỉ chèn ép chúng tôi mà còn đắc tội với nhiều người như vậy, lần này là Trần Tử Huyên bị người ta hại, lần sau có thể sẽ đến lượt chúng tôi đó. Cậu thực sự là một kẻ vô cùng ích kỷ!"
"Tránh ra."
Nguyễn Chi Vũ không có tâm trạng nói lý với bà ta... Anh nhìn những gương mặt này lập tức cảm thấy phiền, mặc kệ thân phận trưởng bối đã trực tiếp đẩy bà ta ra.
"Trần Tử Huyên ở đâu vậy ạ?"
Anh liếc mắt về phía ông cụ Nguyễn, cắn răng hỏi một câu, giọng nói lộ ra chút thấp thỏm.
Ông cụ Nguyễn hừ lạnh một tiếng, lập tức chửi ầm lên: "Nghiệt chủng, vợ mình thì mày mặc kệ, cứ luôn lởn vởn bên cái con hồ ly tinh kia, mày còn mặt mũi tới đây à?"
Nguyễn Chi Vũ bị ông mắng, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Không phải anh cảm thấy tức giận, chỉ là có chút không dám tin. Trần Tử Huyên thực sự ở bệnh viện.
Tại sao cô lại ở chỗ này...
"Ba, ba nói với cậu ta chuyện quản lý công ty đi."
"Ngày mai tổ chức cuộc họp đại hội cổ đông, cậu ta không thích hợp nắm giữ vị trí này nữa..." Bọn họ nhanh chóng lên tiếng yêu cầu bãi bỏ chức vụ tổng giám đốc của anh.
Nguyễn Ngọc Hoàn và mấy cô chị em gái nhân cơ hội thi nhau kêu gào.
Mà Nguyễn Chi Vũ hoàn toàn không có tâm trạng lo lắng chuyện của công ty.
Trên mặt anh là sự hoang mang chưa từng có, cũng khó có thể giải thích được, trán nhăn chặt lại, anh nhanh chóng bước tới phòng bệnh phía bên này, bàn tay to nắm lấy chốt cửa khẽ vặn một cái.
Tâm mắt của anh nhìn thẳng vào giường bệnh, đôi mắt thâm trầm nhanh chóng mở to kinh ngạc, đúng là có thực sự ở đây.
Trần Tử Huyên nằm trên giường bệnh nhìn người đàn ông trước mắt bước nhanh đến gần mình, cô không khỏi có chút khẩn trương.
Bước chân của Nguyễn Chi Vũ nhanh hơn, khi anh đi tới trước giường bệnh bèn dùng ánh mắt hung hăng nhìn tổng quát từ trên xuống người cô giống như đang chất vấn gì đó.
Trần Tử Huyên bị anh nhìn chằm chằm, tầm mắt của anh lại nóng rực khiến cô có chút run lên sợ hãi.
"Tại sao cô lại ở đây?" Đột nhiên anh trầm giọng mở miệng.
Trần Tử Huyên mím chặt môi không trả lời anh, cô rủ mắt xuống nhớ tới một việc rồi như là không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, khẽ xoay người đưa lưng về phía anh.
Thế nhưng lúc này Nguyễn Chi Vũ lại có chút tâm phiền ý loạn.
Anh nhanh chóng đi tới dùng hai tay xoay bả vai vô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
"Lúc cô ở trong nhà xưởng, là ai cứu cô ra?" Giọng nói của anh trầm thấp lộ ra một phần cố ý.
Khoảng thời gian anh lẻn vào nhà xưởng đã nhìn thấy hình ảnh Chu Thông bị người khác tập kích trong căn phòng nhỏ. Hiện tại anh vẫn nhớ kỹ lúc đó mình còn mơ hồ nhìn thấy một đôi nam nữ ôm nhau thân mật...
"Tôi hỏi cô, lúc ở nhà xưởng là ai đã cứu cô ra? Anh ta là ai?"
Tâm trạng của Nguyễn Chi Vũ có chút phiền não, anh dùng giọng điệu lạnh lùng thúc giục cô. Vai Trần Tử Huyên bị anh đè xuống có hơi đau, khuôn mặt nhỏ nanh nhíu chặt lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn người đàn ông phía trên: "Buông ra!"
Anh chạy tới chỗ khác cứu Lưu Oánh Oánh chẳng màng tới sống chết của cô, hiện tại còn dám mở miệng chất vấn cô như vậy, dựa vào cái gì mà tra hỏi cô chứ?
"Người đã cứu tôi là ai không liên quan đến anh!" Cô nhìn thẳng vào mắt anh quật cường phản bác.
Nguyễn Chi Vũ nghe được giọng điệu của cô, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lúc này anh thấy cơ thể cô còn khá yếu, sắc mặt tái nhợt nên kiềm chế cơn tức giận lại, hơn nữa cô cũng đang mang thai, nghĩ tới đây ánh mắt anh mới dịu dàng đôi chút. Anh buông tay khỏi vai cô, đứng thẳng dậy.
"Tại sao cô lại xuất hiện ở tiệc rượu?" Anh cố gắng đè nén tâm trạng xao động dưới đáy lòng, dùng giọng lạnh lùng tiếp tục tra hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!