Đây vốn là công xưởng bỏ hoang, những nguyên liệu bỏ hoang kia trong nháy mắt đã bị đốt sạch, đùng đùng đùng...
Nguyên liệu bằng thiết và cửa sổ thủy tinh ở bốn phía không ngừng phát ra tiếng nổ khiến lòng người sợ hãi.
Thể lửa nhanh mạnh chậm rãi lan tràn, bức tường cũ kỹ phát ra tiếng xào xạc.
Lê Hướng Bắc trợn to hai mắt nhìn về phía cột đá lớn từ từ nghiêng xuống ở phía trước, kinh hãi rống to: "Chi Vũ, lập tức rút lui! Xưởng sắp sập rồi..."
"Hai người nâng bàn gỗ lên ngăn cản ngọn lửa, lao ra từ cửa bên kia..."
"Không được! Thế lửa trước cửa quá lớn, không chịu nổi!"
Trong thời khắc sinh tử tồn vong, giọng ai nấy đều kinh hoàng thất thố loạn thành một mảnh.
Ngọn lửa rất nhanh đã cắn nuốt, lan tràn xung quanh bọn họ, nhiệt độ nóng cháy làm cho gò má bọn họ và thân thể nóng bừng, ánh sáng nóng bỏng vô cùng nhức mắt.
"Đi ra từ cửa sau bên kia, nhanh, nhanh lên một chút!" Có người hoảng sợ kêu to.
"Anh Nguyễn, không kịp rồi!"
Hai hộ vệ nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ nhíu chặt chân mày vẫn còn chần chờ ở trong căn phòng này thì trực tiếp kéo tay anh đi ra bên ngoài.
"Các cậu đi trước..."
Nguyễn Chi Vũ hất bọn họ ra, giữa hai lông mày lộ ra một phần cố chấp, khói dầy đặc khiến cho giọng anh trở nên khàn khàn,
Trần Tử Huyên đâu?
Cô ở đâu?
Đôi mắt hộ vệ bất ngờ kinh hãi, thầy Nguyễn Chi Vũ lại vọt vào đám lửa thì hai người cũng không đoái hoài tới cái gì mà kính trọng, lập tức cứng rắn lôi cánh tay Nguyễn Chi Vũ kéo anh ra...
Nhưng mà không cần bọn họ đi ngăn cản, cột đá lớn trước mặt đã ầm ầm ngã xuống.
Cát bụi bay lên làm cho bọn họ không cách nào mở mắt ra, ngọn lửa lập tức lan đến bên cạnh họ, da thịt cả người nóng bỏng...
"Bây giờ phải làm sao?" Một hộ vệ hoảng sợ không nghĩ được gì.
Làm thế nào đây...
Đặt mình vào trong ngọn lửa này, đã không còn đường lui.
Chỉ có thể chờ chết.
Thời gian vào giờ khắc này tựa như ngừng lại, thanh âm phát nổ, bốn phía vang lên tiếng keu gào kinh hoàng, còn có...
Bịch một tiếng.
Một cây dao nhỏ rơi xuống đất phát ra thanh âm trong trẻo vô cùng nhỏ.
"Cứu tôi..."
Trong căn phòng nhỏ phát ra giọng nói yếu ớt của phụ nữ: "Tôi ở chỗ này, cứu tôi..."
Trong ngọn lửa, Nguyễn Chi Vũ giống như là cảm giác được cái gì, anh chợt quay đầu...
Công xưởng bỏ hoang lớn như vậy ầm ầm sụp đổ.
Rạng sáng yên tĩnh, tiếng định tại nhức óc không ngừng chậm rãi phát ra, bầu trời bốc lên một màn bụi bậm màu đen vét sạch chu vi mười mét.
Chấn động to lớn khiến cho người bên ngoài công xưởng bỏ hoang lập tức nằm bò xuống, lòng cũng run lên.
Sau đó là một khoảng yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
"Chị Vũ!".
Tay trái Lê Hướng Bắc bịt mũi, vội vàng từ dưới đất bò dậy nhìn quanh bốn phía, mà công xưởng bỏ hoang trước mắt đã thành một bãi phế tích.
vẫn còn không ít ngọn lửa đang cháy, trong đêm đen nhánh, bọn họ không cách nào thấy rõ tình huống.
"Mở tất cả đèn xe lên!"
Lê Hướng Bắc vừa nói lời này ra khỏi miệng thì đã chú ý tới dòng sông phía tây bên kia có chút động tĩnh.
Cảnh sát và những người khác vội vàng chạy tới bên kia:, "Chi Vũ đâu?"
Trong dòng sông đen nhánh có bóng người bơi tới, những người vừa thoát chết trong gang tấc lập tức men theo bờ sông đi lên, liên tục thở hổn hển.
Mới vừa rồi bọn họ thật sự nghĩ là chết chắc.
"Anh Nguyễn ở phía sau..." Hộ vệ lấy hơi trả lời ngay.
Bọn họ bị ngọn lửa bao vây lại, trước sau không có đường lui, cửa sổ thủy tinh bởi vì vụ nổ mà vỡ vụn đầy đất, Nguyễn Chi Vũ dẫn bọn họ xông vào đám cháy, nảy thẳng ra cửa sổ phía tây đi ra ngoài, bên ngoài chính là dòng sông.
Lúc này mới khó khăn tránh được một kiếp.
Thủ đoạn của Nguyễn Chi Vũ hung ác, không kể tình người, nhưng bọn họ cam tâm tình nguyện đi theo anh, bởi vì anh sẽ không dễ dàng vứt bỏ đồng đội của mình, bởi vì anh có năng lực giải cứu bọn họ trong lúc hốt hoảng.
"Chi Vũ, cậu không sao chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!