Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ vô cùng không kiên nhẫn gạt nhân viên cảnh sát ra sau, anh tiến lên một bước, chân phải không chút lưu tình đạp lên cánh tay trái đang bị thương của Chu Hải, lần này đau đến nổi Chu Hải phải kêu gào thành tiếng: "Đau..." Anh ta lập tức mở to hai mắt. 

"Anh lập tức đưa cô ấy về cho tôi!" 

Nguyễn Chi Vũ giơ họng súng đen ngòm lên nhắm ngay mi tâm anh ta, giọng anh thanh âm, cảnh cáo từng chữ một. 

Sắc mặt Chu Hải tái nhợt giống như bị giật mình vậy. 

Ngay sau đó anh ta lập tức cười to lên: "Nguyễn Chi Vũ, mày rất để ý đến Lưu Oánh Oánh đó, thứ người như Nguyễn Chi Vũ mày mà cũng biết quan tâm đến... khụ khụ khụ..." 

Giọng anh ta khàn khàn, kích động ho khan, đôi mắt tràn đầy hận ý nhìn thẳng vào anh: "Em trai tao bắt cô ta đi, nó sẽ giết chết cô ta, đời này mày sẽ không còn được gặp lại cô ta nữa đâu." 

Đùng đùng đùng! 

"Đừng, đừng nổ súng!" 

Lê Hướng Bắc gấp gáp kêu to, nhưng anh ta lại không kịp ngăn cản, đạn liên tục bắn về phía Chu Hải, tiếng súng kinh hoàng chói tai, bốn phía thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, lòng người bàng hoàng. 

Đạn bắn vào những chỗ hiểm hóc sát bên đầu Chu Hải, chỉ cần hơi lệch một chút thì anh ta sẽ lập tức bể đầu. 

Cả người Chu Hải run rẩy không thôi, anh ta hoảng sợ tiểu ra ướt chân... 

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, anh ngồi xổm xuống, tay trái bóp cổ Chu Hải, tay phải vẫn cầm súng, bên trong vẫn còn một viên đạn cuối cùng. 

"Cô ấy ở đâu?" 

11 giờ khuya, tiếng còi xe cảnh sát kêu ầm ĩ trên đường cái, xe cộ qua lại và người đi đường ở bốn phía đều không nhịn được thò đầu nhìn quanh, đoán xem đã xảy ra chuyện lớn gì. 

Cảnh sát đi tới một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, nhanh chóng bao vây khu vực này lại. 

Nguyễn Chi Vũ là người đầu tiên xuống xe, nhân viên cảnh sát phía sau lo lắng nhắc nhở anh: "Đừng vào, ở đây đã có chúng tôi..." 

Dù sao anh cũng là cậu chủ nhà họ Nguyễn, những con em nhà giàu này bình thường chỉ biết vui chơi, nếu xảy ra chuyện gì mọi người cũng không chịu nổi trách nhiệm. 

"Cảnh sát Trần, các người ở lại chỗ này trông chừng, người của chúng tôi sẽ xử lý..." 

Lê Hướng Bắc nói với cảnh sát phụ trách, rất nhanh sau lưng anh ta đã có một nhóm hộ vệ sắc mặt lạnh lùng đầy uy nghiêm chạy tới theo thứ tự ngay ngắn. 

"Các cậu thăm dò tình hình phía trước cho cậu Nguyễn, các cậu chờ thời cơ hành động, con tin an toàn là điều ưu tiên." Lê Hướng Bắc phân phó bọn họ, còn không quên bổ sung một câu: "Lúc cần thiết có thể nổ súng." 

"Dạ." 

Một nhóm hộ vệ phân tán lẻn vào công xưởng bỏ hoang trước mặt, trong đêm tối, bọn họ vẫn có thể hành động tự nhiên, rõ ràng không phải hộ vệ bình thường. 

"Cảnh sát Trần, thật vui vì tối nay được mọi người giúp đỡ, nhưng nơi này do chúng tôi định đoạt." 

Lê Hướng Bắc vô cùng thuần thục lên nòng khẩu súng của mình, anh ta lạnh lùng căn dặn kỹ càng từng tiếng, giọng nói không còn sự ngả ngớn như ngày thường, từ trước đến nay bọn họ đều không phải là người bình thường. 

Anh ta không biết Nguyễn Chi Vũ gấp như vậy rốt cuộc là vì Lưu Oánh Oánh hay là Trần Tử Huyên. 

Nhưng anh ta biết Chu Hải và Chu Thông sẽ không có kết quả tốt. 

Bọn họ đã động chạm vào thứ không nên động... 

Đêm nay chắc chắn không như bình thường, những bóng người kia ẩn núp như ma quỷ vậy, họ đều chờ cơ hội để hành động. 

Mà lúc này, Nguyễn Chi Vũ đã nhanh nhẹn vọt qua tường rào. 

Anh vững vàng rơi xuống đất, tay phải nắm chặt súng lục, tựa người vào vách tường, ánh mắt sáng như đuốc nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh đầy bụi bặm. 

Trong ánh đèn mờ tối, có hai người đàn ông đang trông chừng phía trước, chính giữa có ba người đàn ông ngồi thành vòng tròn uống rượu ăn đậu phộng, bên cạnh bày một máy DV. 

Có lẽ những người này cho tới bây giờ cũng không nghĩ rằng nhanh như vậy đã bị người ta tìm được hang ổ, họ vẫn đang nhàn nhã nói chuyện phiếm. 

Mà ở dây chuyền lắp ráp cơ khí cũ phía bên góc trái có một người phụ nữ quần áo xốc xếch bị dây thừng to trói chặt, cả người trông vô cùng thê thảm, đó là Lưu Oánh Oánh. 

Nhưng mà... 

Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ đột nhiên kinh sợ, tay phải cầm súng lục bỗng dưng siết chặt. 

Cô đâu? 

Lưu Oánh Oánh bị trói lại, còn Trần Tử Huyên đâu? 

Cô không có ở đây sao? 

Cô không có ở đây? Đáy mắt chất chứa một phần lo âu, Nguyễn Chi Vũ giơ tay xe mạnh lưới sắt rỉ sét trước mắt ra một lỗ hổng lớn, anh tung người nhảy lên rồi lẻn vào công xưởng bỏ hoang. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!