Cô và anh cũng cách không xa lắm, có điều giờ khắc này Trần Tử Huyên lại chân thật cảm nhận được cái gì gọi là chênh lệch.
sự chênh lệch giữa cô và anh khiến cô nhớ lại những lời Cổ Như Yên lúc trước đã dặn đi dặn lại.
Nguyễn Chi Vũ chính là loại đàn ông không nên yêu.
Yêu anh, thế nào cũng sẽ vạn kiếp bất phục.
Người đàn ông như vậy sẽ thuộc về người phụ nữ thế nào nhỉ?
Trần Tử Huyên không biết, có điều người phụ nữ đó tuyệt đối không phải cô.
Ngay tại lúc cô đang suy nghĩ, đột nhiên từ trên đài có một ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía cô bên này.
Khi Trần Tử Huyên nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, cả người cô chợt run lên một cái.
Nguyễn Chi Vũ phát biểu ngắn gọn, anh nhanh chóng trả microphone lại cho người chủ trì, giống như đã phát hiện cái gì bèn sải dài bước đi xuống dưới đài.
"Chi Vũ."
Một giọng nói êm ái vang lên, anh mới vừa xuống đài đã bị một người phụ nữ bổ nhào vào
trong ngực.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên ở phía xa ngây ngốc, nhưng chỉ chần chờ một giây cô đã xoay người đi thẳng về phía cửa hội trường.
"Rốt cuộc tại sao mình phải tới đây...?" Trần Tử Huyên cúi đầu, bước chân có chút gấp gáp, cô nhỏ giọng tự giễu.
"Tránh ra!"
Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng lộ ra vẻ không vui.
"Chi Vũ, gần đây em nhận được những tin nhắn nặc danh đe dọa rất đáng sợ..." Lưu Oánh Oánh ôm chặt lấy cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại khiến cho người ta cảm thấy yêu thương.
"Cô Lưu, xin cô đừng phiền tôi!"
Khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ đầy vẻ khó chịu, không có nửa phần thương tiếc đẩy cô ta ra: "Tránh ra!"
Anh có chút sốt ruột nhìn về vị trí lúc nãy, không có.
Chẳng lẽ nhìn lầm rồi?
Là Lưu Oánh Oánh chứ không phải cô?
"Chi Vũ, nhanh vậy cậu đã trở về nhà họ Nguyễn rồi sao?"
Lê Hướng Bắc cùng ra khỏi hội trường với Nguyễn Chi Vũ, trực tiếp đi thang máy đến hầm đậu xe.
Vừa nãy anh ta nhìn thấy hình ảnh Lưu Oánh Oánh chủ động ôm ấp yêu thương, đáng tiếc, nữ thần có tâm lại gặp phải vua Tương vô tình.
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng không trả lời anh ta, lúc này hai người đang sóng vai đi đến chiếc xe.
Bởi vì hôm nay ông cụ Nguyễn cũng có mặt ở hội trường tiệc rượu nên Nguyễn Chi Vũ đã cho tất cả vệ sĩ đều đi theo ông cụ, tránh cho ông nội anh gặp phải điều gì sơ xuất.
Lê Hướng Bắc lấy chìa khóa xe ra bấm nút điều khiển một cái: "Chị Vũ, tại sao cậu không cho Trần Tử Huyên ra ngoài..." Anh ta vừa nói vừa giơ tay định mở cửa xe.
"Nguyễn Chi Vũ!" Đột nhiên có một giọng nói u ám vang lên.
Ngay sau đó là một tiếng súng chói tai.
Đùng!
"Nằm xuống!" Nguyễn Chi Vũ gần như hô to với Lê Hướng Bắc cùng một lúc.
Sắc mặt Lê Hướng Bắc kinh hãi, vội vàng nghiêng người sang, hai người núp ở thân xe, những viên đạn bắnì đùng vào thân xe kim loại phát ra âm thanh chấn động lòng người.
"Nguyễn Chi Vũ, mày ra đây cho tao!"
Trên người đối phương mặc một bộ âu phục phẳng phiu, nhìn giống như là người tinh anh, nhưng lúc này thần trí anh ta giống như đã bị mất khống chế, mặt mũi dữ tợn, đôi mắt đầy tia máu đỏ, tay phải cầm súng bước dài về phía bọn họ.
"Nguyễn Chi Vũi!"
Anh ta dường như rất hận cái tên này, gần thét từng tiếng một giống như tử thần đến từ địa ngục, hôm nay nhất định phải lấy mạng Nguyễn Chi Vũ!
Mà lúc này Trần Tử Huyên núp ở phía sau một chiếc Bentley màu trắng bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Làm sao đây?
Cô đi ra thang máy định lái xe quay về nhà họ Nguyễn, không hề nghĩ sẽ gặp loại chuyện bắn nhau đáng sợ thế này, người đàn ông kia muốn giết chết Nguyễn Chi Vũ...
Cả người Trần Tử Huyên không nhịn được run rẩy, đầu óc trống rỗng, không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo, phải nghĩ cách giúp bọn họ.
Nhưng khi ngước mắt nhìn vào chiếu hậu trước mặt cô lại nhìn thấy người đàn ông kia với vẻ mặt dữ tợn đang cầm chặt súng ép tới từng bước, sắp đến chỗ Nguyễn Chi Vũ bên kia...
Đùng!
Đạn bắn ra từ họng súng, âm thanh điếc tai đáng sợ kia làm cho sắc mặt cô trắng bệch.
Đừng mà...
Trần Tử Huyên dường như cũng nghe được mình lớn tiếng kêu gào ở trong lòng, chân cô có dường như sắp nhũn ra, cả người run rẩy định chạy về phía bọn họ ở bên kia...
Nhưng mà cô vừa nhấc chân đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Chi Vũ, hôm nay là lễ kỷ niệm của công ty, thấy máu rất xui xẻo." Chỉ chốc lát sau, bãi đậu xe rộng rãi vang lên tiếng nói của Lê Hướng Bắc.
Giọng điệu của anh ta thong thả, nghe có vẻ không có quá nhiều cảm xúc sợ hãi, Trần Tử Huyên ló ra nửa người, khuôn mặt lộ vẻ mê man nhìn bọn họ ở bên kia.
Ngay sau đó cô thở phào nhẹ nhõm.
Thật may, bọn họ không sao.
Người đàn ông cầm súng tập kích kia đã bị Nguyễn Chi Vũ phản đòn áp chế ở trên xe, tay phải của Nguyễn Chi Vũ tóm lấy hai tay anh ta, tay trái thì đè sau cổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!