Ngay cả Triệu Dịch Kiệt cũng có chút hơi khó xử: "Tử Huyên, chúng ta thực sự bắt cóc anh ta
ư?"
Tuy rằng anh ta cũng không phải người tốt nhưng loại chuyện vô nhân tính này trước đây cũng chưa từng làm bao giờ.
Trần Tử Huyên cúi người xuống, con ngươi sáng quắc dừng trên người gã đàn ông: “Tôi chính là muốn bắt cóc anh đấy!" Giọng nói của cô lộ ra sự đường hoàng ngạo mạn.
Cô giống như cố ý cao giọng, lạnh lùng cảnh cáo:"Tôi bắt cóc anh, ngược đãi anh. Anh có thể làm gì chứ? Chạy tới báo cảnh sát à? Nguyễn Chi Vũ chẳng lẽ sẽ vì một thuộc hạ như anh mà tống tôi vào tù ngồi sao? Dựa vào tác phong của Nguyễn Chi Vũ thì xem ra anh ta cũng không nuôi kẻ vô dụng, nhất định sẽ cảm thấy anh chẳng làm được việc gì ra hồn!".
Triệu Dịch Kiệt nghe được lời của cô, trong ngực tràn đầy khiếp sợ.
Mà người đàn ông nằm trên mặt đất lại có chút bối rối, nghe được cải tên Nguyễn Chi Vũ, anh ta giống như bị dọa sợ, vội vã cầu xin tha thứ: "Cô chủ, tôi... Tôi chỉ...Cô đừng làm khó tối.
Ầm một tiếng. Trần Tử Huyên không biết tức cái gì mà tung ra một cước đá bay cái chai dưới chân.
Thật ghê tởm!
"Hóa ra đúng là do anh ta phải tới!"
Trần Tử Huyên ngồi trên ghế đá ở công viên, vẻ mặt bực mình lại có thất vọng.
Thất vọng, giống như đang rất thất vọng về một người nào đó.
Cô đã từng nghĩ Nguyễn Chi Vũ sẽ vì coi trọng đứa trẻ trong bụng mà phải thuộc hạ bảo vệ cô...
... Xem ra là cô nghĩ lầm rồi.
"Trần Tử Huyên!" Một chiếc Bentley màu xanh đen vội vàng dừng ở ven đường, Lê Hướng Bắc thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, ánh mắt phức tạp nhìn người phụ tử ngồi trên ghế đá, giọng anh ta tức giận.
"Trần Tử Huyên, cô nói muốn đi Thành Bắc hỏi thăm sức khỏe dì út của cô, nhưng thật ra lại
chỗ này gặp riêng Triệu Dịch Kiệt?!"
"Cái gì?"
Nghe được giọng Lê Hướng Bắc, Trần Tử Huyên lập tức ngẩng đầu lên, bừng tỉnh lấy lại tinh
thần.
"Mới vừa rồi tôi chính mắt nhìn thấy những động tác mập mờ thân mật giữa cô và Triệu Dịch Kiệt." Lê Hướng Bắc không nhìn cô nữa, giọng nói trở nên lạnh nhạt: "Lên xe đi, cô hẹn hò Xong rồi, tôi phải đưa cô về nhà họ Nguyễn."
Trần Tử Huyên đứng lên đi lại xe định mở miệng giải thích nhưng khi nhìn thấy giỏ trái cây ở phía sau xe thì mới nhớ tới trước đó đã nói với Lệ Hướng Bắc chuyện chuẩn bị đi Thành Bắc hỏi thăm sức khỏe Cổ Như Yên.
"Trần Tử Huyên, ngàn vạn lần đừng làm chuyện cô không nên làm..."
Sắc mặt Lệ Hướng Bắc khó coi, anh ta nhìn thấy cô lên xe thì nhanh chóng cho xe chạy đi, nhắc nhở một cách lấp lửng: "Nếu không cô sẽ gánh không nổi!"
Nếu như Trần Tử Huyên thật sự vẫn vương vấn không thôi với Triệu Dịch Kiệt, Lê Hướng Bắc bảo đảm cho dù cô mang thai đứa nhỏ của nhà họ Nguyễn thì Nguyễn Chi Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho cô, anh sẽ khiến cho cô trở nên thê thảm, rất thảm.
Bởi vì Nguyễn Chi Vũ hận nhất là loại phụ nữ bội bạc này.
Trần Tử Huyên yên lặng ngồi ở sau xe nghe anh ta nói lời cảnh cáo, cô trầm mặc không mở miệng.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, trong ngực chất đầy những suy nghĩ lộn xộn.
Mà lúc này, Triệu Dịch Kiệt ngoài cửa xe đúng lúc lại nhìn thấy Lê Hướng Bắc tới đón Trần Tử Huyên rời đi, anh ta theo bản năng định đuổi theo nhưng cuối cùng lại dừng bước.
Tâm trạng của Triệu Dịch Kiệt có chút phiền não, anh ta cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình.
Bây giờ Trần Tử Huyên là là chị dâu họ của anh ta, anh ta không nên có những suy nghĩ không phải, chẳng qua là...
"Mới vừa rồi cô ấy nói có chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì?"
Sau khi Lệ Hướng Bắc sầm mặt đưa Trần Tử Huyên về nhà họ Nguyễn, anh ta nhìn cô giống như không vừa mắt, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không nói mà anh ta đã trực tiếp lái xe chạy đi như một làn khói.
Quản gia thấy Trần Tử Huyên về sớm như vậy thì cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vốn định bước lên hỏi tình huống, nhưng khi nhìn thấy tâm trạng của Trần Tử Huyên cũng có vẻ không tốt lắm thì không làm phiền cô nữa.
Hôm nay cô quả thật không có tâm tình đi đến viện dưỡng lão hỏi thăm sức khỏe Cố Như Yên, vốn định trực tiếp về phòng ngủ nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa tinh xảo chắc chắn ở cuối hành lang lầu hai kia, bước chân cô hơi chần chờ một chút.
Bây giờ Nguyễn Chi Vũ không có ở nhà trong, như vậy...
Nguyễn Chi Vũ bình thường về nhà thì phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng này, Trần Tử Huyên trước nay cũng chưa từng đi vào, có điều cô nghĩ, nếu như người đàn ông này cất giấu bí mật gì thì chắc chắn là giấu ở chỗ này.
Trần Tử Huyên đi tới trước thư phòng, cô nhìn quanh bốn phía chắc chắn không có người.
Len lén vặn chốt của một cái, cô lập tức lách người đi vào.
Thư phòng này vô cùng rộng rãi, bố cục đơn giản, màu sắc trầm ổn, bên trong có phòng nghỉ và phòng tắm, có lúc Nguyễn Chi Vũ sẽ trực tiếp ngủ ở thư phòng bên này.
Bên trái có năm kệ sách, có cả sách báo tư liệu và hồ sơ, bên kia có bàn uống trà nhỏ dựa vào cửa sổ sát đất, kết hợp với ghế sa lon là ba cái máy vi tính trên vách tường.
Lần đầu tiên Trần Tử Huyên đi vào thư phòng của Nguyễn Chi Vũ, nếu như nói nhìn thư phòng của một người đàn ông sẽ có thể thấy được cá tính và năng lực của anh ta.
Vậy thì Nguyễn Chi Vũ chắc chắn là một đứa cháu đích tôn rất có thực lực của nhà quyền thế, sách báo ở đây có ít nhất tám loại ngôn ngữ của các quốc gia, hơn nữa tiện tay mở ra chú thích và tóm tắt của những tài liệu này, từ chữ viết cũng có thể nhìn ra thủ đoạn dứt khoát, tâm tư kín đáo.
Cô nhanh chóng lục soát ở trước kệ sách, có cần một ít tài liệu hữu dụng, ví dụ như liên quan tới Trương Thiên Thiên hoặc là Triệu Dịch Kiệt...
Hai mắt Trần Tử Huyên đột nhiên sáng lên, cô không ngờ rằng thật sự có thể tìm được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!