Hai người phụ nữ đi tới ngõ hẻm tĩnh lặng, sắc mặt Trương Thiên Thiên âm trầm khó coi, dùng giọng chói tại cảnh cáo Lư Oánh Oánh trước mặt giống như là rất tức giận.
"Cô và chị tôi đều lăn lộn trong giới, cô đắc tội tôi, tôi sẽ khiến cho cô không có ngày tốt lành!"
Lưu Oánh Oánh cười lạnh: "Chị cô, cô cho là tôi sẽ sợ Trương Tiểu Vi sao?"
"Lưu Oánh Oánh, tôi biết gần đây cô bị Nguyễn Chi Vũ lạnh nhạt, bây giờ toàn bộ người trong giới đều biết tình hình của cô. Cô vẫn còn giả bộ thanh cao làm gì, tôi là cô chủ nhà họ Trần, chị tôi là con dâu nhà họ Trần, cô thật sự muốn đối nghịch với hai chị em chúng tôi sao?” Trương Thiên Thiến đối mặt với cô ta, giọng nói lộ ra sự cười nhạo.
Khi Lưu Oánh Oánh nghe thấy tên của Nguyễn Chi Vũ, sắc mặt hơi thay đổi một chút.
Cô ta thẹn quá hóa giận, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Tôi và Nguyễn Chi Vũ chỉ là có chút tranh cãi có giữa người yêu với nhau, người ngoài như mấy người không cần xen vào!"
"Trương Thiển Thiển, cô muốn làm cô chủ nhà họ Triệu, tôi sợ vị trí này có ngồi còn chưa vững đã té xuống..."
"Cô đang nói bậy gì đó!" Phản ứng của Trương Thiên Thiên có chút kích động.
Cô ta đã lĩnh chứng với Triệu Dịch Kiệt, gần đây việc chuẩn bị cho hôn lễ hết thảy đều thuận lợi, chẳng qua là...
Từ lần trước Nguyễn Chi Vũ đích thân tìm cô ta, sau đó ngay cả chính cô ta cũng không nên được có chút chột dạ.
"Chột dạ sao?" Lưu Oánh Oánh cong mỗi khinh miệt.
"Trương Thiên Thiến, tôi và cô đều là người chung một đường, cô ở trước mặt tôi không cần giả bộ..."
Trương Thiên Thiến giống như là bị đả kích, sắc mặt dữ tợn: "Lưu Oánh Oánh, cô còn nói bậy nói bạ nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Lưu Oánh Oánh nhanh chóng lấy một phần văn kiện từ trong túi xách ra, trực tiếp ném vào mặt Trương Thiển Thiển.
"Trương Thiên Thiến, con gái cô căn bản không phải do cô sinh!"
Cô bé kia không phải con ruột của Trương Thiên Thiên?!
Lúc này vẻ mặt Trần Tử Huyên đầy khiếp sợ, cô núp ở sau cột đèn điện nghe lén, không nghĩ tới sẽ nghe được chuyện này.
Trương Thiên Thiển cầm lên giấy chứng nhận sinh sản, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt ứ đọng sự chột dạ và kinh hoàng.
"Thế nào? Không có cách nào phủ nhận sao?"
Lưu Oánh Oánh thấy Trương Thiên Thiên thay đổi sắc mặt lập tức cười phách lối: "Tôi đã nói rồi, tôi cảm thấy cô nhìn rất quen mắt, thì ra khi tôi ở Mỹ đã từng gặp cô."
"Cô tìm Amanda mang thai hộ sinh con cho cô, **** ***** là của Triệu Dịch Kiệt, chậc chậc... Nhà họ Triệu làm thế nào cũng sẽ không nghĩ tới đứa con giá cô dẫn về quả thật là của nhà họ Triệu, nhưng đứa nhỏ này với người mẹ như cô lại là không có nửa điểm quan hệ máu mủ..."
"Cô im miệng! Lưu Oánh Oánh, cô im miệng cho tôi."
Sắc mặt Trương Thiên Thiên hung ác khó coi, kích động rống to về phía cô ta.
Lưu Oánh Oánh cười đắc ý: "Trương Thiên Thiến, thật ra thì tôi cũng rất đồng tình với việc cô bẩm sinh không có khả năng sinh sản, muốn giữ đàn ông cũng chỉ có thể đến chợ đen tìm người mang thai hộ, cô cho là dẫn con gái Triệu Dịch Kiệt trở về là có thể an hưởng thành quả lên làm cô chủ nhà họ Triệu. Thật đúng lúc, Amanda cũng làm việc cho tôi..."
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Trương Thiên Thiến xé nát phần văn kiện sinh sản này, vẻ mặt đầy dữ tợn trợn mắt nhìn cô
ta.
"Trương Thiên Thiến, thật ra thì chúng ta có thể là đồng minh." Lưu Oánh Oánh nhìn cô ta, giọng nói bình tĩnh lại: "Cô hẳn cũng biết chúng ta đều có chung một kẻ địch..."
Trương Thiên Thiên nghe cô ta nói tới đây, đôi mắt nhất thời hơi trầm xuống: "Cô nói là Trần Tử Huyên?"
"Trần Tử Huyên và Triệu Dịch Kiệt dây dưa không rõ, chẳng lẽ cô không cảm thấy cô ta rất
chướng mắt sao..."
Lúc Lưu Oánh Oánh nhắc tới ba chữ Trần Tử Huyên này không khỏi nhấn mạnh lộ ra hận ý.
"Trương Thiên Thiển, bây giờ có một cơ hội có thể làm cho cô thoải mái, tôi đã nghĩ xong kế hoạch toàn vẹn, tôi vừa nhận được một tin nhắn uy hiếp nặc danh, cô ở sau lưng giúp tôi làm huyết tha khoa trương lên, tung tin vịt là bởi vì Nguyễn Chi Vũ liên lụy tôi, vậy thì anh ấy nhất định sẽ đau lòng cho tôi, tôi nhân cơ hội..."
Trương Thiên Thiên lại đột nhiên cười lạnh: "Lưu Oánh Oánh, có điều tra ra nhiều bí mật của tối như vậy vì muốn tôi và cố liên thủ đối phó Trần Tử Huyên... Bởi vì gần đây Nguyễn Chi Vũ lạnh nhạt với cô sao?"
"Tôi sẽ không giúp cô!"
Làm cho Lưu Oánh Oánh thật bất ngờ là cô ta lại dứt khoát từ chối.
"Cho dù cô nói chuyện con gái tôi ra ngoài thì tôi cũng sẽ không giúp cô... Lưu Oánh Oánh, tôi nói cho cô biết, mặc dù tôi có thể lĩnh chứng làm hôn lễ với Triệu Dịch Kiệt, nhưng đây đều là ý của Nguyễn Chi Vũ, cô dám đối nghịch với anh ta sao!"
Cái gì?
Lưu Oánh Oánh nghe lời cô ta nói thì vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc.
"Trần Tử Huyên..." Trương Thiên Thiên nhỏ giọng lẩm nhẩm cái tên này, vẻ mặt cô ta âm trầm, tiến lên một bước, dùng giọng u ám ghé vào tai Lưu Oánh Oánh, cắn môi nói nhỏ một câu không rõ ý.
"... Tôi khuyên cô tốt nhất đừng động vào cô ta."