Bây giờ Trần Tử Huyên đúng là rất có tinh thần, nhưng cô cũng có chút lo lắng: “Trước đó tôi có dùng thuốc, không biết có ảnh hưởng tới thai nhi hay không?”
“Không có ảnh hưởng gì đâu.”
Mặc dù cô đã nghe vô số lần là không ảnh hưởng, nhưng dù sao đó cũng là thuốc tây.
Cô vẫn không mấy yên tâm, đặc biệt rầu rĩ: “Không biết có ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của con tôi hay không.”
Bác sĩ điều trị chính ở đối diện ngẩn ra, nhịn không được cười khẽ thành tiếng.
Trên mặt cô đầy vẻ xấu hổ, nhưng cô nghĩ ngợi một chút rồi lại tiếp tục lẩm bẩm: “Nếu như con của tôi di truyền từ ba của chúng nó, vậy hẳn là sẽ không có vấn đề.”
Khi Nguyễn Chi Vũ bước vào phòng làm việc của bác sĩ, đúng lúc nghe được câu nói “từ ba của chúng nó” kia của cô, anh cảm thấy cực kỳ dễ nghe, sắc mặt lạnh lùng lập tức dịu đi rất nhiều.
“Cậu Nguyễn..” Mấy bác sĩ điều trị chính khẩn trương đứng lên.
Anh cũng không để ý tới bọn họ, đi tới bên cạnh cô, hết sức tự nhiên ôm lấy bả vai cô.
“Quay về nhà họ Nguyễn thôi.”
Anh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói một câu ở bên tai cô.
Sắc mặt cô hơi đỏ lên, bị anh ôm có chút không được tự nhiên, nhưng mặc dù bị nhiều người nhìn như vậy cô cũng không đẩy anh ra, chỉ ừ một tiếng, đi theo bước chân của anh, cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
“Hôm nay xuất viện xong có quay về thành phố A hay không?”
Hai người vừa mới đi tới cửa thang máy, cửa thang máy vừa mở, cô lập tức nhìn thấy những người mà cô không hề muốn gặp, chính là người của nhà họ Trần.
“Trần Tử Huyền, sau khi con trở về cần phải chú ý an toàn nhiều hơn, đứa nhỏ mà con đang
mang chính là cháu của hai nhà Trần Nguyễn chúng ta đó, không được phép để xảy ra. chuyện ngoài ý muốn thêm lần nào nữa đâu đấy.” Bà cụ Trần dùng điệu bộ người bề trên dạy dỗ cô.
Cô nhìn thoáng qua bọn họ, mặt không cảm xúc gật đầu.
Cô không rõ lắm vì sao nhà họ Trần lại biết hôm nay cô xuất viện, có lẽ là anh đã thông báo cho bọn họ biết đi, nhưng cho dù thế nào, cô và những người thân này tình thân bạc bẽo, cũng lười giả bộ, chỉ muốn rời đi.
Cô hơi dùng sức kéo nhẹ cánh tay của anh, đang muốn nói cho anh biết cô muốn đi. Ngược lại anh đã mở miệng lên tiếng trước: “Chúng tôi đi trước nhé.”
“Chờ một chút.”
Bà cụ Trần không vui liếc mắt nhìn cô một cái, lúc bà ta chuyển mắt nhìn về phía anh lại đổi thành gương mặt tươi cười lấy lòng: “Chúng ta là người thân trong nhà, có một số việc.”
Cô nghe tới giọng điệu nịnh nọt này, đáy lòng lại càng bất mãn, cô mở bước chân định tiến vào trong thang máy.
Nhưng mà anh kéo cô lại, dường như anh đột nhiên có hứng thú muốn nghe người nhà họ Trần nói tiếp.
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi” Anh nhìn xung quanh người nhà họ Trần một vòng, lạnh lùng mở miệng.
Hôm nay cũng giống như lần trước, bà cụ Trần, Trần Võ Quyền và Trường Tiểu Vi cũng tới
đây.
Trong lúc bất chợt, Trần Tử Huyên nhớ tới một việc, kể từ ngày đó sau khi Triệu Dịch Kiệt bị Trương Thiên Thiên gọi trở về cũng không thấy anh ta tới bệnh viện này thêm lần nào nữa, dựa theo hiểu biết của cô về Triệu Dịch Việt thì như thể có chút kỳ lạ.
“Chi Vũ à, cháu cũng biết nhà họ Trần chúng ta chủ yếu làm về khoáng sản kim loại, nhưng gần đây công ty chúng ta muốn thử phát triển ngành dịch vụ vùng biển. Nhà họ Nguyễn luôn có tiếng dẫn đầu về kinh doanh khách sạn cao cấp lẫn truyền thông điện ảnh và truyền hình, cho nên chúng ta mới muốn..” Bà cụ Trần chậm rãi cất tiếng nói.
“Mẹ, chuyện của công ty con sẽ xử lý”
Trần Võ Quyền nghe thấy bà cụ Trần vậy mà lại nhắc tới chuyện kinh doanh, sắc mặt cũng không được tốt, lập tức mở miệng cắt ngang.
Bà cụ Trần lập tức liếc mắt trừng ông ta một chút, ý bảo ông ta đừng chen miệng vào.
Mà Trương Tiểu Vi thì lại kéo tay ông ta, hạ giọng khuyên bảo: “Võ Quyền, mẹ làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho công ty mà thôi, mấy năm gần đây ngành khoáng sản kim loại đang có chiều hướng đi xuống, ngành phục vụ kiếm tiền mau hơn.”
Chẳng qua mặt mày Trần Võ Quyền tối sầm lại, giống như cực kỳ không thích hợp tác với nhà họ Nguyễn.
“Sau khi trở về cháu sẽ phải người đi theo bàn bạc.” Ánh mắt anh nghi ngờ nhìn thoáng qua Trần Võ Quyền, nhưng lại hoàn toàn đáp ứng.
Bà cụ Trần nghe anh nói như vậy, mặt mày lập tức trở nên hớn hở, bắt đầu giở giọng lấy lòng: “Chi Vũ, các cháu ngồi chuyến bay nào trở về vậy, ở thành phố C này có rất nhiều người của chúng ta, có muốn bà sắp xếp cho các cháu hay không.”
Nguyễn Chi Vũ không nhìn bọn họ, ngược lại anh nghiêng người, đưa tay vuốt nhẹ phần tóc trán hơi rối của người phụ nữ bên cạnh.
Anh cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên giữa trán của cô.
Động tác này tự nhiên như vậy.
“Nói tạm biệt với bà nội đi, chúng ta đi thôi.” Anh lạnh lùng lên tiếng, cúi đầu nói một câu.
Giọng nói trầm thấp kia vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng giọng điệu rõ ràng đã cố ý thả chậm, càng thêm có phần dịu dàng.
+
Đầu óc cô cơ bản không kịp phản ứng, gương mặt trước hết đỏ ửng.
“Cô ấy chỉ hơi ngốc một chút.”
Cuối cùng, anh nhìn thoáng qua những người kia, vẻ mặt lạnh lùng, dẫn cô đi thẳng vào thang máy rời đi, lưu lại người nhà họ Trần ai nấy đều mang vẻ mặt phức tạp.
“Hình như Nguyễn Chi Vũ đối xử với Tử Huyên của chúng ta rất tốt.” Bà cụ Trần cất giọng khàn khàn, đưa mắt nhìn của thang máy chậm rãi đóng lại, hàm ý không rõ lẩm bẩm.
Hành động này của anh rõ ràng chính là đang cảnh cáo...
Cô và anh cùng nhau đi xuống bãi đậu xe ngầm trong bệnh viện, hai mả cô vẫn như cũ hơi nóng lên.
Vô duyên vô cớ sao lại hôn cô làm gì chứ, làm hại ngực cô xấu hổ một hồi.
Cô ngồi vào ghế sau, lập tức quay đầu nhìn ra kính cửa sổ xe, không muốn nhìn thẳng vào anh.
Anh liếc mắt nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh, thấy cô dường như đang giận dỗi.