Trần Tử Huyên là một cô gái xinh đẹp, tướng mạo cũng rất xuất chúng nên tài xế rất nhanh đã nhận ra cô rồi nói địa điểm đêm đó mình chở cô tới.
Dù cho cô không nói thì bọn họ cũng có thể dễ dàng thăm dò được thông tin rồi tra xem tối hôm đó cô tới địa điểm nào. Chỉ là hiện tại cô không muốn chủ động nói ra khiến chuyện này quả thực có chút kỳ quái.
"Trước kia cô đã vì người này mà đánh nhau phải vào đồn cảnh sát, vậy mà bây giờ còn
muốn giúp..." Nguyễn Chi Vũ như đang cực kỳ tức giận, lần nào cô cũng để mình phải chịu tổn thương.
"Nguyễn Chi Vũ, đừng..." Trong lòng Trần Tử Huyên nhảy dựng lên, khẩn trương đưa tay kéo vạt áo anh lại.
Bằng những thủ đoạn của anh nếu quả thật muốn truy cứu tất cả thì có thể gây ra tai nạn chết người đó...
"Trần Tử Huyên, cô đừng có lương thiện như Thánh Mẫu quá vậy!" Lê Hướng Bắc hậm hực trừng mắt nhìn cô.
Trần Tử Huyên nhìn bọn họ không nói chuyện, cô không phải Thánh Mẫu, chỉ là có nỗi khổ riêng...
"Năm ấy tôi bị bà chủ nhà hung thần ác sát đuổi ra ngoài, hành lý của tôi cũng bị ném chồng chất tới lối đi bộ đầy bụi bặm. Mấy người không thể hiểu được loại hèn mọn này đâu, vô cùng nhục nhã và bất lực..." Trần Tử Huyên ngồi ở giường bệnh cúi đầu, nhỏ giọng kể lại chuyện cũ trước đây.
"Tôi và dì út vừa mới rời khỏi nhà họ Trần nên cảm thấy vô cùng túng quẫn, liền tìm một phòng trọ để thuê. Cấp ba tôi trọ ở trường, di út của tôi luôn tự nấu ăn ở nhà để tiết kiệm chi phí. Hôm đó là sinh nhật tôi, dì ấy muốn nấu đồ ăn cho tôi nhưng... "
Thanh âm của cô tự động nhỏ lại: "... Phòng trọ bất ngờ bị cháy."
"Lúc tôi từ trường học trở về thì lửa ở phòng đã được thiêu rụi rồi. Bà chủ nhà không nói hai lời lập tức đuổi chúng tôi ra ngoài, còn nói phải bồi thường hai vạn nữa. Khả năng của chúng tôi khi có cộng lại còn chưa được tám nghìn, không có tiền..."
Trần Tử Huyên yên lặng nhìn bọn họ, đám người Nguyễn Chi Vũ đều là con cái nhà giàu, sẽ không hiểu được việc không có tiền khiến con người ta trở nên bất đắc dĩ, hèn mọn cỡ nào đâu. Tôn nghiêm danh dự chẳng là cái thá gì hết.
Ngay cả cánh tay phải của dì út bị thương dì út cũng phải dùng ống tay áo che đi không cho
cô biết.
Không có tiền bồi thường cho bà chủ nhà nên chỉ có thể chịu sự lăng nhục chửi bới, không có tiền đi khám bệnh nên bị thương đau đớn cũng không dám nói ra.
"Đêm hôm đó hai người chúng tôi lưu lạc như người hành khất, thực sự không biết phải làm sao, sau đó có một người cho chúng tôi cơm nóng mà ăn, còn cho chúng tôi ở tạm trong nhà vài ngày, thậm chí còn cho chúng tôi vay tiền đi viện để khám vết bỏng..."
Trần Tử Huyên nói xong rồi dừng lại một chút, sắc mặt hiện lên sự phức tạp, cô đưa tay ra kéo lấy vạt áo Nguyễn Chi Vũ.
"Lần này để ra máu là tự bản thân tôi không cẩn thận..." Cô thấp giọng nói lại, mang theo chút khẩn khoản cầu xin.
Đương nhiên cô cũng đoán được ly nước xoài ngày đó dì Trương đưa cho cô uống có vấn đề, hơn nữa khẳng định đám người Nguyễn Chi Vũ cũng có thể điều tra ra, chỉ là có một số việc cô không muốn nói ra.
Nếu có người nào đã từng đối xử tốt với cô thì nhất định cô sẽ nhớ kỹ cả đời.
Trần Tử Huyên có chút lo lắng, dù sao Nguyễn Chi Vũ đều không phải là người tầm thường, nếu như bọn họ quyết định đối phó dì Trường thì nhất định bà ấy sẽ không thể nào trở mình được nữa.
"Vậy người đó hại cô sao cô không nhớ kỹ?"
Nguyễn Chi Vũ đứng cạnh giường bệnh, trong mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, anh đột nhiên âm trầm mở miệng, giọng nói có chút buồn bực.
Như Triệu Dịch Kiệt đã từng đối với cô vậy đó, cô bị anh ta phản bội một lần nhưng vẫn có thể bình tĩnh mà nói chuyện thoải mái với đối phương.
"Tâm tư tôi nhỏ như vậy, sao phải nhớ những chuyện không vui để tự làm bản thân mình buồn chứ?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, con người trong trẻo đơn thuần.
Nguyễn Chi Vũ mím chặt môi, nhìn hai mắt cô rồi yên lặng trong giây lát.
Lệ Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên cũng không nói gì thêm, nghe được Trần Tử Huyên nói tới chuyện cũ này, vẻ mặt của bọn họ đều có chút giật mình, liếc nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ.
Chuyện này để xem Nguyễn Chi Vũ sẽ xử lý như thế nào.
"Nguyễn Chi Vũ, anh hãy bỏ qua cho dì ấy một lần có được không?" Cô kéo kéo anh vạt áo, thanh âm nhỏ nhẹ cầu xin tha thứ.
Đây chính là lần đầu tiên cố hạ giọng cầu xin anh. Vậy mà lại là vì một người ngoài!
Nguyễn Chi Vũ nhìn chằm chằm cô, quả thực cực kỳ tức giận.
Nhưng anh cũng không hất tay của cô ra, trái lại tiến lên một bước rồi cúi người xuống, môi mỏng để sát vào bên tại của cô.
Bị hơi nóng của anh phun lên phần cổ nhạy cảm, cả người Trần Tử Huyên trong nháy mắt trở nên căng thẳng, anh thấp giọng nói: "Trần Tử Huyên, nếu có một ngày tôi làm chuyện không tốt với cô thì cô cũng sẽ tha thứ cho tôi như vậy sao...?"
Trần Tử Huyên không kịp phản ứng lại, bên tại vẫn lưu lại câu nói không rõ hàm ý của anh.
Lời anh nói là có ý gì?
Khi cô ngẩng đầu nhìn lại đã thấy mấy người Nguyễn Chi Vũ đi ra khỏi phòng bệnh, Trần Tử Huyên cứ vậy mà ngồi trên giường mơ mơ hồ hồ nhìn bóng lưng ba người họ rời đi.
Trong lúc mơ hồ có còn nghe được Bùi Hạo Nhiên hỏi: "Lưu Oánh Oánh cũng ở bệnh viện này, chúng ta không qua thăm cô ấy chút sao?"
"... Đã xuất viện rồi"
Trần Tử Huyên nhìn y tá nhanh tay đóng cửa, không còn nghe thấy được thanh âm bên ngoài nữa.
Cô cúi đầu mê man nhìn bụng của mình.
Kỳ thực còn có một việc Trần Tử Huyên không nói ra.
"Dì Trương là mẹ ruột của Lưu Oánh Oánh..." Cô nghĩ có thể ngay cả Nguyễn Chi Vũ cũng không biết chuyện này.
Cô không khỏi cười tự giễu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!