Trần Tử Huyên sầm mặt nằm nghiêng trên giường bệnh, giống như là không nghe thấy, không chịu động đậy.
Thuốc Trương Tiểu Vi chưng cô sẽ không uống!
"Cô ấy cần nghỉ ngơi."
Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào nhìn bọn họ một vòng rồi đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Đây rõ ràng chính là ra lệnh đuổi khách.
Người nhà họ Trần nghe anh như vậy nói cũng không ở lại lâu, sau khi giả dối thăm hỏi sức khỏe một phen đã rời đi.
Chẳng qua là cuối cùng Trương Tiểu Vi vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn bên mặt Nguyễn Chi Vũ thêm mấy cái, đáy lòng vừa nghi ngờ vừa kiêng kỵ.
Anh bảo Trương Thiên Thiên gọi Triệu Dịch Kiệt đi, sau đó tự mình gọi điện thoại cho bà cụ Trần, bảo người nhà họ Trần tới bệnh viện, anh làm những chuyện kỳ quái này rốt cuộc là để làm gì?
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Những lời này hôm nay Nguyễn Chi Vũ đã nghe mấy lần, tuy nhiên lần này người hỏi lại là cô.
Người nhà họ Trần đều đã rời đi, cửa phòng bệnh được khép hờ, lúc này trong phòng chỉ có anh và cô.
"Nguyễn Chi Vũ, là anh báo cho người nhà họ Trần tới đối phó tôi?"
Trần Tử Huyên lạnh mặt nhìn thẳng vào mắt anh: "Cô Lưu của anh đâu, anh không cần ở bên cô ta sao, anh ở chỗ tôi rốt cuộc là muốn làm gì, có lời cứ nói thẳng đi!" Giọng cô trong trẻo lạnh lùng.
Nguyễn Chi Vũ đứng ở bên giường bệnh còn cô thì nằm ngang.
Ánh mắt anh từ trên cao nhìn xuống, Trần Tử Huyên rõ ràng nhìn thấy môi anh khẽ mấp máy định mở miệng, nhưng cô đợi mấy phút mà người đàn ông này vẫn không nói một tiếng.
"Tối hôm qua tôi và Triệu Dịch Kiệt ở trong phòng bệnh khóa trái cửa, chúng tôi không làm gì cả."
Cô nghĩ anh tới đây đơn giản là muốn truy cứu và dạy dỗ cô, đàn ông ở bên ngoài vượt giới hạn nuôi tình nhân dường như đều hợp tình hợp lý, mà phụ nữ chỉ cần có chút mập mờ với người đàn ông khác thì chính là không tuân nữ tắc.
Lúc này cô không chút nào che giấu sự tức giận trên mặt, sầm mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô nhưng vẫn không nói chuyện.
Trần Tử Huyên cảm thấy anh không tin mình, trong bụng bộc phát sự tức giận.
Tại sao cô phải giải thích! Những chuyện hư hỏng giữa anh và Lưu Oánh. Oánh... Càng nghĩ càng tức giận, cô nắm lấy chăn giường màu trắng đắp lên đầu một cái, mắt không thấy thì sẽ không sao!
Nhớ tới Lưu Oánh Oánh, tay cô siết chặt chăn, ra sức nắm chặt.
[Cô muốn bao nhiêu tiền thì trực tiếp ra giá, phá bỏ đứa con hoang chướng mắt trong bụng cô..]
[Nguyễn Chi Vũ muốn có con, tôi sẽ sinh cho anh ấy].
[Cho dù đứa con hoàng này của cô sinh ra, sau này tôi làm mẹ ghẻ của nó tôi cũng sẽ ngược đãi nó, bởi vì nó rất chướng mắt.]
Ngày đó ở trong phòng ăn Lưu Oánh Oánh ngạo mạn ầm ỉ, cô rất muốn phản bác, những lời nói lại nghẹn trong cổ họng, còn có một loại hèn mọn.
Đôi mắt Trần Tử Huyên uẩn trứ du thương nhàn nhạt, tay phải theo bản năng vuốt ve bụng mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!