Thẳng thắn mà nói, khi Lê Hướng Bắc quen biết Nguyễn Chi Vũ từ thời còn mài đũng quần tới nay vẫn chưa từng nhìn thấy cảm xúc của anh mất khống chế như vậy.
Ngay tại lúc cửa thang máy sắp đóng lại lần nữa, Lê Hướng Bắc buồn bực đi ra ngoài, lầm bầm: "Hẳn là không phải, sao cậu ấy có thể làm chuyện ngày thơ như vậy..."
Nguyễn Chi Vũ cố ý dẫn Lưu Oánh Oánh tới để Trần Tử Huyên ghen?
Ngay lúc mới vừa rồi, trong đầu Lục công tử đã thoáng qua suy nghĩ kỳ lại như vậy đó.
"Chuyện này là không thể nào..." Lệ Hướng Bắc bắt đầu có chút không xác định được rồi.
Đáy lòng Lệ Hướng Bắc rất mâu thuẫn, vừa muốn hỏi lại không dám.
Anh ta đi tới trước xe, nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ đã trực tiếp ngồi ở ghế lái, ngày thường anh sẽ không lái xe.
Đang lúc Lê Hướng Bắc mê mang thì giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ lại vang lên thúc giục anh ta một câu: "Chìa khóa xe."
Anh ta vừa mới đưa chìa khóa xe ra, vẫn chưa kéo cửa ngồi vào phía sau thì đã thấy sắc mặt Nguyễn Chi Vũ âm trầm vặn chìa khóa xe, bất chợt đạp cần ga, chiếc xe kêu lên một tiếng rồi chạy đi như bay.
Lê Hướng Bắc ngơ ngác nhìn đuôi xe...
"Đi đâu vậy?"
Này, dù gì cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!
Lục công tử đứng ở bãi đậu xe của bệnh viện cảm thấy mình không còn mặt mũi, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gọi cho một người bạn thân khác của anh ta: "Bùi Hạo Nhiên, lái xe tới bệnh viện nhân dân số hai của thành phố C..."
Nói xong Lê Hướng Bắc còn không quên nhắc nhở một câu: "Nếu cậu gặp được Chi Vũ, tốt nhất nên cẩn thận một chút."
Hơi thở âm trầm vừa nãy của Nguyễn Chi Vũ thật sự là lạnh chết người, anh đi đâu? Tìm người?
Kít!!!
Tiếng thắng xe chói tai, một chiếc Maserati màu xanh đột nhiên tấp vào lề đường, hù dọa một đám phụ nữ phía trước sợ tái mặt.
"Lên xe!"
Không đợi đám người trước mắt kinh hoảng kêu to, bên trong xe đã vang ra một giọng nói lạnh lùng không kiên nhẫn.
Giọng nói này...
Trương Tiểu Vi và Trương Thiên Thiên nghe vào trong lỗ tai, sắc mặt nhất thời càng thêm kinh hoảng.
Nguyễn Chi Vũ hạ xuống nửa đoạn kính xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Trương Thiên Thiến, rõ ràng mang ý ra lệnh.
Trương Thiên Thiến đột nhiên có chút mềm chân, nhưng thấy thái độ của anh khủng bố như vậy, Trương Tiểu Vi đẩy cô ta một cái, thấp giọng nói: "Làm theo lời anh ta nói đi."
"Nguyễn, anh Nguyễn, anh tìm tôi có chuyện gì?" Trương Thiên Thiến không còn cách nào khác, run rẩy kéo cửa ra ngồi vào phía sau.
Nguyễn Chi Vũ lạnh mặt đánh tay lái chạy xe với tốc độ cao, càng chạy càng xa, mà đáy lòng cô ta cũng bắt đầu nặng nề.
"Người đàn ông vừa nãy là ai ?"
Xe vừa rời đi, mấy người phụ nữ đi chung với Trương Tiểu Vi lúc này mới dám nhỏ giọng hỏi thăm: "Người đàn ông lúc nãy hình như đã gặp ở đâu
rồi...".
"Trương Thiên Thiến tại sao lại biết người đàn ông kia, anh ta đặc biệt tới đón cô ấy sao?" Còn có vài người phụ nữ lộ ra chút hâm mộ.
Mà Trương Tiểu Vi nhìn theo phương hướng chiếc xe kia rời đi lại mím chặt môi, sắc mặt nặng nề khó coi.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
"Anh Nguyễn, rốt cuộc anh tìm tôi là có chuyện gì?" Trương Thiên Thiến cố gắng bình tĩnh mở miệng lần nữa.
Ba mươi phút sau, xe dừng lại giữa sườn núi hoang vu ở ngoại ô thành phố
"Cô cảm thấy thế nào?"
Nguyễn Chi Vũ nghiêng người sang, đôi mắt thâm trầm đối diện với cô ta, giọng nói nhàn nhạt nghe không ra vui giận.
Chẳng biết tại sao, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, gò má Trương Thiên Thiến hơi đỏ lên.
Bất kỳ người phụ nữ nào bị đàn ông nhìn như vậy cũng sẽ không tự chủ ngượng ngùng.
"Anh Nguyễn, tôi..." Trương Thiên Thiến khẩn trương mở miệng, ánh mắt liếc ra ngoài cửa xe...
"Cô cho là tôi sẽ giống như những người đó ở bên ngoài lái xe chở phụ nữ tới nơi này chơi xe chẩn sao..." Nguyễn Chi Vũ cười lạnh, anh đột nhiên nhớ tới một số chuyện, đáy mắt hàm chứa sự chán ghét: "Đàn bà thật là tham lam, đáng ghét."