Lưu Oánh Oánh vốn dĩ kiêu ngạo muốn phản bác, nhưng khi nghe đến
cái tên Trần Tử Huyên, trên mặt cô ta lại hiện lên vẻ phức tạp.
“Cô nói cái gì vậy, Trần Tử Huyên cái gì chứ? Giọng cô ta sắc lạnh và đầy sự kích động.
“Ồ, cô vẫn chưa biết sao, Trần Tử Huyên mà Nguyễn Chi Vũ cưới về nhà, cô ta là đứa con gái trước của chồng tôi.”
A
.
Trương Tiểu Vi nhìn thấy sắc mặt cô ta thay đổi, trong lòng càng vui vẻ, nở nụ cười mở
miệng nói: “Thế nào? Rất ngạc nhiên sao. Ít người biết đứa cô nhi đã lấy đời chồng thứ hai tại thành phố Alại chính là con gái duy nhất của Trần Võ Quyền, người giàu nhất thành phố
C."
Lưu Oánh Oánh nghe tới vậy sắc mặt lập tức tái nhợt và trở nên méo mó.
Mới hồi sáng cô ta còn cười nhạo Trần Tử Huyên VÌ xuất thân thấp hèn... Vậy mà cô lại là ...
“Đứa con gái hờ này của tôi thật lợi hại. Con bé ấy cứng đầu muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần. Trước đó vào năm lớp mười hai nó đã bắt đầu tìm việc để tự nuôi sống bản thân, dù sao nó cũng cần phải chăm sóc người dì bệnh tật đầy mình của nó. Chậc chậc ...Lưu Oánh Oánh, cô đừng coi thường cô ta.”
“Bất luận Trần Tử Huyên đi đến đâu cũng sẽ có người ở trong bóng tối nâng đỡ nó, cô cho rằng bản thân mình có chỗ dựa là Nguyễn Chi Vũ nên rất đắc ý ư? Tôi nhổ vào, cô là cái thá gì... Trước đây cô và Nguyễn Chi Vũ yêu nhau ba năm, cô không mang thai, kết quả Trần Tử Huyền chỉ ngủ với anh ta một đêm đã mang thai...”
Trương Tiểu Vi nhìn gương mặt trở nên dữ tợn của Lưu Oánh Oánh, nhìn cô ta không kìm nén được sự ghen tị và tức giận thì càng cười lớn hơn.
“Lưu Oánh Oánh, chúng ta đều là phụ nữ trong cái vòng tròn hỗn loạn, có một số việc mọi người đều rất rõ ràng, nếu như một người đàn ông mà anh ta không muốn để cô mang thai con trai của anh ta thì cho dù rốt cuộc cô dây dưa với anh ta bao lâu cũng không có ý nghĩa, kẻ thứ ba mãi mãi cũng chỉ là kẻ thứ ba..”
“Cô im miệng cho tôi.”
Lưu Oánh Oánh như thẹn quá thành giận, vung móng tay sắc bén của
cô ta lên, buồn bực cào mặt Trương Tiểu Vi ở phía đối diện.
Trương Tiểu Vi cũng không phải hạng tầm thường, cô ta lùi một bước
dài về phía sau, liếc nhìn người phụ nữ đang xanh mặt đối diện rồi lạnh lùng buông ra một câu: “Lưu Oánh Oánh, khuôn mặt này của cô, không phải có giấu gì đó với Nguyễn Chi Vũ chứ." Cuối cùng Trương Tiểu Vi cũng nói ra mấy câu đe dọa.
Nếu như Lưu Oánh Oánh dám che giấu Nguyễn Chi Vũ chuyện gì đó, như vậy... Kẻ xui xẻo cuối cùng chính là cô ta.
Vẻ mặt Lưu Oánh Oánh cứng đờ giống như chột dạ, quăng một câu hung ác: “Trương Tiểu Vi, chúng ta chờ xem.”
Nói xong cô ta tức giận xoay người bước đi.
Trương Tiểu Vịnhìn theo bóng lưng của cô ta, khóe môi khẽ nở một nụ cười châm biếm: "Trần Tử Huyên và Oánh Oánh..." Bất luận một trong hai người ai thắng ai thua thì đối với cô ta mà nói đều là một hồi trò hay.
“Làm sao.”
“Này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Người quản lý Annie mới vừa ra khỏi phòng nghỉ ngơi, kinh ngạc nhìn một mảnh ngổn ngang tàn tạ trong phòng.
“Cút, cút ra ngoài hết cho tôi."
Sắc mặt Lưu Oánh Oánh tăm tối vô cùng, tức giận mà quét hết tất cả
dụng cụ trang điểm hóa trang trước bàn xuống đất, bình thủy tinh vỡ vụn leng keng rơi tung tóe đầy dưới đất...