Trường đại học này đã có lịch sử lâu đời tới cả trăm năm, bởi vì đoàn phim đều lấy bối cảnh
phía trước trường học, học sinh đang trong kỳ nghỉ nên cửa sau của trường cũng không có bóng người nào.
Nguyễn Chi Vũ nhanh chân đi ra từ cửa sau trường học, lập tức trước mặt anh xuất hiện một tiệm trà sữa.
Anh đột nhiên dừng bước, ánh mắt thâm trầm mà nhìn tiệm trà sữa đối diện này.
“Chi Vũ.”
Cô ta khẽ gọi anh một tiếng.
Lưu Oánh Oánh nhìn quán trà sữa phía đối diện, tâm tình không khỏi sốt sắng, nhịn không được mà tiếp tục hỏi anh.
“Chi Vũ, trước đây anh thường đến tiệm trà sữa đó à?" Cô ta hơi khẩn trương chỉ tay về tiệm trà sữa đối diện.
“Rất ngọt.”
Nguyễn Chi Vũ như đang hồi tưởng, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
Những ly trà sữa đó rất ngọt.
Xưa nay anh chưa từng thích đồ ngọt, chẳng qua...
Anh nhìn về phía tiệm trà sữa đối diện kia, ánh mắt càng sâu xa.
Như thể trở về quá khứ, anh vẫn đang đứng ở đây, vẫn còn nhìn bóng dáng trực ca đêm bận rộn qua ô cửa kính của quán trà sữa, những thứ đó đều do chính tay cô làm.
Vẻ mặt của Lưu Oánh Oánh ngạc nhiên khi nghe anh nói, cô ta không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng ánh mắt tập trung của anh khiến hai má cô ta hơi ửng đỏ giống như thiếu nữ mới biết đến động lòng yêu đương, ngượng ngùng nhướng mắt nhìn anh.
Sáu năm trước anh thực sự là người đã phải người đi mua trà sữa với số lượng lớn! Nội tâm cô ta bỗng nhiên dâng lên một trận kích động và vui sướng.
“Vậy thì có phải anh vì..” Giọng nói của Lưu Oánh Oánh càng trở nên dịu dàng, kiềm chế sự xúc động và chờ mong.
“Bởi vì thay đổi công việc rất phiền phức... tan ca sớm một chút.”
Nguyễn Chi Vũ bỏ lại một câu không rõ ràng, đưa mắt nhìn về phía quán trà sữa như thể nơi đó đã không còn gì thu hút anh.
Anh trực tiếp sải bước dọc theo con đường đến trước cửa trước của vườn trường...
Nhưng lúc này Lưu Oánh Oánh đã đóng băng tại chỗ.
Lời anh nói có nghĩa là gì?
Vẻ mặt cô ta phức tạp nhìn bóng dáng đẹp trai trước mặt dần dần rời đi...
“Anh nói những lời đó là có ý gì?" Lưu Oánh Oánh không thể kìm được mà dâng lên một nỗi bất an.
Cái gì mà thay đổi công việc rất phiền phức? Cái gì mà tan ca sớm một chút? !
Cách đây sáu năm quán trà sữa bên kia đường mới mở cửa, ế ẩm đến nỗi suýt phải đóng cửa, vậy mà sáu tháng sau đã bán được gần một triệu cốc trà sữa, kỳ tích đáng kinh ngạc này đã khiến quán như được hồi sinh, về sau cứ vậy mà phát triển mạnh mẽ ...
Lưu Oánh Oánh biết rất rõ, bởi vì quán trà sữa này là của nhà cô ta.
Cách đây sáu năm cô ta đã từng để ý thấy quán trà sữa của mình thường xuyên có nhân viên bán hàng đến đặt hàng số lượng lớn vào lúc nửa đêm, số lượng ít thì hơn một trăm cốc, có khi cả chục nghìn cốc, hơn nữa thời gian để làm cũng rất thoáng, một tuần, nửa tháng giao hàng cũng được.
Đây hoàn toàn không phải là mua trà sữa mà là vung tiền ra cho.
“Là Nguyễn Chi Vũ cho người tới mua, thật sự là anh ấy...”
Thế nhưng... “Không phải nằm đó anh ấy làm điều này vì muốn giúp đỡ gia
đình mình sao? Nếu không là vì gì chứ...”
Sắc mặt Lưu Oánh Oánh tái nhợt một hồi, chẳng lẽ là...
“Thì ra là cậu chủ nhà họ Nguyễn, bảo sao cô có thể cướp vai của tôi!”
Đột nhiên một bóng dáng kiêu ngạo sải bước sau đến lưng cô ta, giọng nói của Trương Tiểu Vi không chút nào che lấp sự chế nhạo.
Lưu Oánh Oánh nghe thấy tiếng động, nhanh chóng quay người nâng chiếc cằm kiêu ngạo nhìn đối phương.
“Trương Tiểu Vi.” Cô ta thì thầm cái tên ấy với vẻ khinh bỉ.
Lưu Oánh Oánh bước lên trước, trên mặt mang theo nụ cười giả dối:
“Đúng là Nguyễn Chi Vũ đang giúp tôi, thế nào, ghen tị sao?”
Trương Tiểu Vị trừng mắt nhìn cô ta: “Lưu Oánh Oánh, cô cũng thật dũng cảm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!