"Trần Tử Huyên!"
Không biết vì sao, anh ta không thể khống chế bản thân mà hét to về phía bóng lưng cô: "Trần Tử Huyên, tôi quan tâm cô không phải vì cô là cô chủ nhà họ Trần, tôi chỉ là..."
Chỉ là...
Triệu Dịch Kiệt nhìn cô biến mất ở góc rẽ, chỉ là vì điều gì thì... ngay cả bản thân anh ta cũng không thể nói rõ.
Bởi vì lần trước ở trước mặt ông cụ Nguyễn, anh ta đã đồng ý giải quyết chuyện kết hôn với Trương Thiên Thiến. Cho nên hôm sau, anh ta và Trương Thiên Thiên đã đến cục dân chính để nhận giấy chứng nhận. Những ngày này hai người bọn họ cũng bận rộn chuẩn bị hôn lễ, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi. Chỉ là, trái tim anh ta không hiểu vì sao lại có chút mất mát và không cam lòng.
Triệu Dịch Kiệt tức giận đập vào tay lái một đấm.
Tiếng còi xe kêu lên một tiếng bén nhọn.
Tiếng kêu ấy thể hiện cảm xúc hỗn loạn, bực bội và có chút hoang mang của anh ta. Dường như có chân tướng gì đó đang bị che giấu, còn anh ta thì vẫn luôn bị lừa gạt, tính kế.
Ở góc ngoặt Trần Tử Huyên hít sâu một hơi: "Anh ta bị trúng gió độc à!" Cô nhíu chặt đôi mày thanh tú, có chút tức giận.
Tuy vậy, vừa rồi Lưu Oánh Oánh kêu gào về mối quan hệ thân mật của cô ta với Nguyễn Chi Vũ, anh ta đột nhiên xuất hiện cũng giúp cô bớt phần nào khó xử.
Trần Tử Huyên không suy nghĩ nhiều nữa, điều chỉnh tâm trạng rồi đi về phía bệnh viện.
Lần này cô đến thành phố C cũng chỉ để thăm bà nội trong bệnh viện. Lát nữa cô sẽ lập tức quay về thành phố A, nơi này khiến cô cảm thấy rất phiền lòng...
Khi cô bước vào phía phòng của bà cụ Trần, tinh thần của bà ta không tệ lắm. Bà ta đang ngồi trên giường bệnh, thấy cô đẩy cửa bước vào thì vô cùng mừng rỡ.
"Tử Huyên, cháu qua đây."
Đối lập với vẻ mặt kích động của bà cụ, biểu cảm của Trần Tử Huyên lại rất lạnh lùng: "Bà nội, cơ thể bà..."
"Chi Vũ đâu?" Bà ta không đợi cô nói xong đã kích động hỏi rồi nhìn ra sau lưng cô.
Thế nhưng, khi thấy phía sau Trần Tử Huyên không có ai, bà cụ Trần lập tức sầm mặt lại. Âm thanh già nua của bà ta có chút trách mắng: "Tử Huyên, cháu đừng suốt ngày mặt lạnh như vậy, kẻo cậu Nguyễn ghét bỏ, người khác sẽ nói nhà họ Nguyễn chúng ta không có giáo dục."
Trần Tử Huyên đứng ngây ra, muốn phản bác nhưng lại nuốt lời trở vào.
Bà cụ Trần nhìn đứa cháu gái duy nhất trước mặt, lại không nhịn được mà nhớ tới chuyện cũ. Bà ta phập phồng tức giận: "Năm đó cũng tại mẹ cháu quá keo kiệt, đẩy Trương Tiểu Vi xuống lầu hại cô ta sảy thai, đứa cháu trai của bà cứ như vậy mà mất rồi!"
"Bà nội, chuyện đó không liên quan tới mẹ cháu, là Trương Tiểu Vi tự té xuống!" Trần Tử Huyên cắn môi, nhịn không được mà phản bác.
"Trương Tiểu Vi mang thai con cháu nhà họ Trần chúng ta, sao mà cô ta có thể tự té được!" Bà cụ Trần thấy cô dám phản bác thì sầm mặt lại, tính tình cay nghiệt lại dâng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!