Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Dạ, dạ..” Giám đốc sợ tới mức vội vàng đồng ý. 

Đột nhiên ông ta nhớ tới một chuyện khác, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, cậu Nguyễn, còn có tối qua cậu Lê dẫn cô chủ tới Diệm Hỏa này, thật ra là vì tìm cậu.” 

Nét mặt của anh ngây ra, cô tìm anh sao? 

“Vì sao không thể đàn piano trước mặt Nguyễn Chi Vũ ạ?” 

Trần Tử Huyên không ngờ ông cụ Nguyễn thật sự sai người đi mua một chiếc đàn piano về, còn nói cô đàn thử một đoạn, cô tự nhận mình đàn khá hay,nhưng quản gia đứng bên cạnh luôn mang theo vẻ mặt khẩn trương lo lắng. Sắc mặt quản gia rất khó xử: “Bởi vì cậu chủ rất hận..” 

“Vì sao sinh nhật của Nguyễn Chi Vũ không thể tổ chức, vì sao nhà họ Nguyễn lại không có tết nguyên tiêu?” Vẻ mặt Trần Tử Huyên tò mò nhìn chằm chằm quản gia hỏi. 

“Chuyện này, thật ra chuyện này..." Quản gia ấp úng lên tiếng. 

“Cháu rất để tâm tới thằng nhãi xấu xa kia à?" 

Ông cụ Nguyễn ngồi trên ghế sofa nhấp một ngụm trà, đặt chén trà bạch ngọc xuống, lông mày hơi nhướng lên hỏi cô. 

Biểu cảm của Trần Tử Huyên có chút không được tự nhiên, lập tức phủ nhận: “Không ạ? 

“Cô chủ, cậu chủ nhà chúng tôi có rất nhiều chuyện không thích bị người khác can thiệp tớ..." Quản gia nói xong liền thở dài một hơi. 

“Cả ngày đều che che giấu giấu, thật chẳng khác gì khối băng” Trần Tử Huyên lập tức nhỏ giọng châm chọc. 

Ông cụ cũng rất đồng cảm mắng khẽ một câu: “Tính tình của tên xấu xa kia không biết di truyền từ ai, cả ngày đều phụng phịu, không hiếu thuận một chút nào.” 

“Ông chủ, trước đây ông không nói như vậy... 

Quản gia thấy hai bọn họ cùng chung mối thù, không khỏi bật cười, lập tức cầm quyển album ảnh ra đưa cho Trần Tử Huyên. 

Trần Tử Huyên nhận lấy quyển album ảnh, mở ra tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó không khỏi giật mình: “Đứa trẻ này là Quách Cao Minh!” 

Đứa bé trai trong ảnh chụp khoảng chừng ba tuổi, mặc trang phục thủy thủ màu xanh lam nhạt, đội cái mũ hình quả dưa, ngoan ngoãn đứng ở cửa nhà trẻ tư nhân, gương mặt cậu bé trắng nõn, đôi mắt to tròn đang cười ngại ngùng đối diện với ống kính. 

Trần Tử Huyên hơi kích động, nắm chặt lấy quyển album, dán sát mặt vào nhìn thật kỹ: “Đây thật sự là khối băng Nguyễn Chi Vũ sao?” 

Đứa bé trong album ảnh đáng yêu như vậy, sao có thể là... 

Quản gia thấy Trần Tử Huyên kích động như vậy, không khỏi cảm thán: “Trước đây cậu chủ rất ngoan ngoãn, sau khi bị bắt cóc.” 

Nói tới đây đôi mắt ông cụ Nguyễn khẽ âm trầm nhìn thoáng qua quản gia, quản gia lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp nữa. 

Trong đôi mắt Trần Tử Huyên xuất hiện chút kinh ngạc, nhìn về phía ông cụ Nguyễn. 

Cô cẩn thận truy hỏi: “Ông nội, trước đây Nguyễn Chi Vũ từng bị bắt cóc sao?” Đứa trẻ nhà giàu bị bắt cóc xem ra cũng là chuyện thường xuyên lên bản tin, nhưng dựa vào tình hình xem ra chuyện bắt cóc này có vẻ không như bình thường. 

Ông cụ Nguyễn không trả lời cô, chỉ ngẩng đầu nhìn chiếc piano tam giác màu đen kia, trong đối mặt vẩn đục không che giấu được đau đớn, nghĩ lại. 

Nguyễn Chi Vũ là cháu nội duy nhất của nhà họ Nguyễn, đương nhiên như con trời cháu vua rồi, chẳng qua... 

Quản gia nhìn về phía Trần Tử Huyên, vội vàng mở miệng: “Cô chủ, cô đừng trách cậu chủ chúng tôi bình thường quá lạnh lùng, cậu ấy chỉ che giấu quá nhiều bí mật.” 

“Có lẽ tương lai, có một ngày cậu ấy sẽ chủ động mở lòng nói hết cho cô nghe” 

Trần Tử Huyên nghe ông ta nói như vậy cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. 

Chỉ là... Có lẽ không có ngày như vậy, bởi vì cô sinh đứa bé xong sẽ rời khỏi

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!