“Nhưng mà cháu thật sự đàn piano đúng là rất hay, trước đây ngoại trừ làm thuế trong tiệm trà sữa ra, cháu còn thường xuyên được mời làm giáo viên dạy đàn piano ở câu lạc bộ cao cấp nữa.” Cô nhắc tới việc đi làm thêm trước đây, trong lòng có chút tự hào.
Ông cụ Nguyễn nhìn cô, cặp mắt có vẻ đăm chiêu, lầm bẩm: “Nếu không thì mua một cây đàn piano..”
“Cô chủ, cô tuyệt đối không thể đàn piano ở nhà họ Nguyễn chúng ta được, cậu Chi Vũ rất ghét âm thanh của đàn piano." Quản gia gấp gáp mở miệng, giống như đang kiêng kỵ cái gì đó.
Cô hơi run sợ một chút, chú ý tới vẻ mặt hơi khác thường của quản gia, mà vẻ mặt của ông cụ Nguyễn ngồi đối diện cũng nghiêm trọng hẳn lên.
“Vì sao vậy?”
Cô vừa hỏi ra miệng đã thấy hai người ở đối diện cùng lúc ngẩng đầu lên, con ngươi phức tạp nhìn ra cửa biệt thự...
Cô nhìn theo bọn họ, trong đáy mắt có chút ngạc nhiên, anh không đi làm à?
Anh vẫn giống như bình thường, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như ngay cả nhìn cũng thèm không liếc mắt nhìn bọn họ một chút, tay phải cầm một phần văn kiện, trực tiếp lướt qua đại sảnh đi thẳng tới phòng làm việc ở lầu hai.
“Nếu như nó không phản đối, vậy thì mua một cây đàn piano về đi.”
Ngay lúc bóng dáng anh biến mất ở bậc thang, ông cụ Nguyễn đột nhiên mở miệng, chung quy cô cứ cảm thấy ông cụ này đang tính toán cái gì đó.
Anh trở về phòng làm việc, rõ ràng đã nghe thấy câu nói cuối cùng “mua một cây đàn piano kia về đi” của ông nội, vẻ mặt anh hơi khó coi, đóng mạnh cửa phòng làm việc.
“Cậu Nguyễn, camera giám sát ở tầng 35 quán bar Diệm Hỏa tối qua đã tra ra được rồi.” Người phụ trách Diệm Hỏa bên kia tiếp điện thoại, báo cáo lại với anh.
“Tối hôm qua lúc 08:05, cậu Lục dẫn theo cô chủ từ lối VIP vào Diệm Hỏa, sau đó cậu Lục gặp đám người tổng giám đốc Tống, lập tức bảo nhân viên phục vụ đưa cô chủ lên tầng cao nhất.”
Giám đốc của Diệm Hỏa thuật lại mọi chuyện xong, sợ bỏ quên tin tức nào sẽ bị trách cứ.
“Cô chủ ở tầng 35 đột nhiên ra khỏi thang máy, đuổi theo cô Lưu..”
Khi nhắc tới cô Lựu, giọng điệu của đối phương hơi do dự, bổ sung thêm: “Cô Lưu và năm nghệ sĩ còn lại thuê một phòng, bọn họ cắn thuốc... ở bên trong, bị cô chủ thấy được.”
Tuy rằng người ngoài không biết, nhưng người đi theo anh, phần lớn đều biết quan hệ giữa anh và Lưu Oánh Oánh, cũng chính vì như vậy, cho nên bọn họ mới nể mặt anh, đặc biệt cung kính với Lưu Oánh Oánh.
Về chuyện Lưu Oánh Oánh dùng thuốc... Ông ta có chút không dám báo cáo, sợ Anh biết xong sẽ giận dữ, lại sợ đắc tội Lưu Oánh Oánh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!