-" Cô không nên có thai! Nó chỉ là một nghiệt chủng mà thôi! "
-" Ha....nghiệt chủng? Nhưng nó cũng là con của anh đấy! " cô cười cợt giễu bản thân rồi quay sang nói
Hắn đen mặt sải chân đi đến bên cạnh cạnh giường cô, siết chặt hai bả vai, nghiến răng nói
-" Tôi nhắc lại lần nữa! Cô! Không! Nên! Có! Thai! "
Cô nhăn mặt, có lộ chút vẻ sợ sệt, nắm lấy cánh tay hắn giọng run run
-" Mau....buông....t...ôi....ra, đau "
Hắn chỉ hừ lạnh một cái rồi buông ra, không quên nói
-" Sau này, gọi tôi là chủ nhân! "
-" Vâng....thưa chủ nhân " cô siết chặt tay cố nói
-" Tốt " hắn cười nửa môi đi ra ngoài, lái xe đi thẳng đến công ty
Bất hạnh? Khổ đau? Thương hại?...... Từ nào mới có thể diễn tả được hiện cảnh của cô bây giờ? Thế giới này hầu như ai cũng quay lưng lại với cô hết rồi!
Cô chập chững bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân và thay một bộ đồ phải nói là đơn giản hết mức, nó chỉ là một chiếc váy xuông màu hồng nhạt, dài tới đầu gối, tóc được buộc cao, vài cọng tóc con lưa thưa hai bên mép
Bước xuống lầu, căn nhà không một bóng người, cảm giác lạnh lẽo, cô đơn liền ập tới. Hắn ta trước kia cũng phải sống trong khung cảnh này sao? Không! Không! Mình không thể nghĩ đến cái tên cầm thú đó được! Hắn là người mình thật sự không nên để tâm!
Đi vào phòng bếp, cô tự tay làm buổi sáng, nó rất ít nhưng nhìn thật sự bắt mắt không thể chê vào đâu được. Vừa đặt đĩa thức ăn xuống bàn thì cô đã nghe tiếng động cơ xe ngoài kia, định đi ra mở cửa thì đã thấy hắn bước vào, khuôn mặt vẫn sắc thái đó, lạnh lùng, nghiêm nghị, cô nhanh chóng đứng ngay ngắn cúi gấp người lại nói
-" Chủ nhân! "
Hắn không nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi bước chân lên lầu, vẫn cứ đi nhưng khi đến chổ bàn ăn thì hắn bỗng đứng im lại. Mùi hương này.....thật giống! Hắn nhìn qua đĩa thức ăn trên bàn rồi ngước lên nhìn cô định nói gì đó nhưng khựng lại quay mặt đi tiếp
Cô nghiêng đầu khó hiểu, hắn về đây làm cái gì? Không phải đi làm rồi sao? Mà hình như hắn vừa định nói gì thì phải?
Ở thư phòng của hắn, hắn ngồi trầm tư suy nghĩ. Thật sự không hiểu? Tại sao khi mình ngửi thấy mùi thơm của những món ăn đó mình lại nhớ đến cô ấy chứ, không lẽ....không thể nào! Không thể nào như vậy được! Cô ta không phải là Nhi Nhi!
Hắn bắt đầu tức giận lên, gạt hết những thứ có trên bàn rồi, làm gây ra tiếng động lớn khiến cô dưới nhà cũng giật mình, vội vã chạy lên lầu, nhưng đứng trước cửa cô lại không định mở cửa ra, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn cách cửa và nghe các tiếng động đổ vỡ của đồ đạc. Dốc hết can đảm, cô đưa tay lên còn chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã bật mở, hắn bước ra với gương mặt đầy thịnh nộ, gắt gỏng nói
-" Cô lên đây làm gì!!! "
-" Chủ nhân, tôi xin lỗi, tôi chỉ là nghe thấy tiếng động /cút ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô nữa! Cút ra!/ " không kịp giải thích hắn đã chặn họng cô lại hét lớn
Hắn thật sự đã làm cô sợ đến ngây người, ngậm ngùi quay lưng đi. Lúc cô ra khỏi tầm mắt hắn, hắn dùng hết lực đấm mạnh vào tường khiến cho tay chảy máu nói thầm
-" Chết tiệt! "
-" À mà.... Này anh làm gì vậy hả!? " cô đã đi xuống chân cầu thang rồi nhưng bỗng đi lên lại thì thấy tay hắn chảy máu liền đi tới
-" Tôi đã bảo cô cút ra ngoài rồi mà!? "
-" Anh tự lo cho bản thân mình trước đi "
-" .... "
Bầu không khí trở nên yên ắng, cô nhìn vết thương trên tay hắn rồi im lặng chạy đi tìm hộp cứu thương. Vừa đi cô lại vừa ngẫm nghĩ cớ sao mình lại quan tâm đến những thứ không đáng, thật sự cô đã xem bản thân mình thành kẻ ngốc rồi. Vài phút sau cũng tìm ra, xong cô chạy lên lại đi đến chổ hắn
-" Làm gì? "
Cô không đáp trả, lấy thuốc và bông băng ra cầm lấy tay hắn nhưng liền bị gạt phăng ra
-" Thật cố chấp! " cô lớn giọng
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!