“Thịnh tổng, tôi cũng muốn ăn cá, anh gỡ xương giúp tôi được không?” Trương Tú Linh ngồi bên cạnh Thịnh Thiên Vĩ, Cố nén giận vào trong nũng nịu chìa bát của mình ra trước mặt Thịnh Thiên Vĩ.
“Giám đốc Trường để tôi.” Lisa nhanh chóng đỡ lấy chiếc bát của Trương Tú Linh, đặt vào bát cô ta một miếng lườn cá đã rút hết xưởng.
Vẻ mặt của Trương Tú Linh như chiếc bánh bao tấm nước.
“Ngại quả, làm phiền trợ lý Lưu Trương Tú Linh bầm gan tím ruột, gượng cười cầm lại chiếc bát của mình còn không quên gọi họ của Lisa. Lisa Vốn là con lại tên đầy đủ của cô là Lisa Lưu, nhưng tất cả mọi người vẫn quen gọi có duy nhất là Lisa, đó là yêu cầu của cô. Cô không thích mọi người gọi họ Lưu của mình lên, nguyên nhân là gì thì không ai biết. Trương Tú Linh cũng biết việc Lisa không
thích, nhưng cô ta vẫn cố tình chọc giận Lisa.
“Không có gì, giám đốc Trường từ từ thưởng thức Lisa đưa tay làm bộ mời Trương Tú Linh sau đó tiếp tục ăn CỮm.
Trương Tú Anh nhớ lại lần cô ăn cơm cùng Lăng Quốc Thiên, hôm đó đầu bếp Lăng gia nấu rất nhiều các món ăn từ cá, khiến cô không ngớt lời khen ngợi, nhưng vì thế mà cô bị hóc xương cá khiến Lăng Quốc Thiên cuống cuồng. Sau đó mỗi lần ăn cả anh đều đích thân gỡ xương cho cô thật cẩn thận. Tự nhiên đang ăn lại nhớ tới anh, trải tim của Trường Tú Anh bỗng dưng đập loạn.
“Ăn đi, sao ngồi ngẩn ra thế? Thịnh Thiên Vĩ bỏ vào bát cô thêm một miếng cả nữa lên tiếng nhắc nhở.
“Cảm ơn Thịnh tổng, tôi có thể tự lấy đồ ăn, không cần phiền anh” Trương Tú Anh hoàn hồn, trong lòng bỗng dựng nhớ Lăng Quốc Thiên.
Trương Tú Linh nhìn một màn này trong lòng khó chịu không thôi. Cô ta vốn không thích ăn cá, giờ đây vì muốn THình Thiên Vĩ gỡ cá cho mình mà phải ngồi đánh vật với miếng cá trong bát. Anh mắt căm hận nhìn về phía Trương Tú Anh đang ăn uống rất ngon lành. Được để xem sau đêm nay mọi việc sẽ thay đổi như thế nào.
Bữa ăn vừa kết thúc, Trương Tú ANh vào nhà vệ sinh, cô cầm theo điện thoại nhắn tin cho Lăng Quốc Thiên.
“Em tới Nam Thành rồi, ở khách sạn MET, vừa ăn cơm xong”
“Uhm, hôm nay em ăn món gì?”
Tin nhắn của Lăng Quốc Thiên trả lời ngay lập tức.
“Em ăn cá, cá ở đây rất ngon, còn có cả sinh tố xương rồng nữa. Khi về sẽ làm cho anh uống” Trương Tú Anh mỉm cười.
“Có ai gỡ cả cho em không? Cẩn thận hóc xương”
“Em không bị hóc. Em cúp đây. Trương Tú Anh không trả lời vào câu hỏi của anh, chẳng lẽ cô lại nói sếp mình gỡ
cả cho mình, chắc chắn anh sẽ hiểu lầm. Thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.