Ngay cả Vú Từ khi biết cô quyết định giữ lại đứa bé trong bụng cũng đã khuyên cô nên suy nghĩ thật kỹ. Đứa bé sẽ ảnh hưởng tới tương lai và cuộc đời sau này của cô. Nhưng bản năng làm mẹ không cho phép cô làm
khác, mỗi lần đặt tay lên bụng, cảm nhận một sinh linh bé nhỏ đang dần lớn lên trong mình Trương Tú Anh đã không thể từ bỏ. Cô biết ơn vú Từ vì chính vú là người đã che dấu cho cô, đã chăm sóc cô và con của cô trong suốt các năm qua.Và cho tới bây giờ và sau này có một điều cô luôn chắc chắn đó là cô sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của mình.
Ngày mai cô còn phải chuẩn bị đi gặp ông nội nữa. Mọi việc đang dần đi vào quỹ đạo như cô mong muốn. Ngủ một giấc rồi mọi việc sẽ lại đầu vào đấy, nghĩ vậy Trương Tú Anh nhắm mắt, sau một lúc hơi thở cô đã đều đều. Hôm nay quả là một ngày dài.
Lăng Quốc Thiên trở về phòng ngủ phụ, anh đưa tay sờ lên môi mình, cảm nhận sự mềm mại của làn môi cô vẫn còn vấn vít đâu đây, cả mùi hương thanh mát trên tóc cô nữa.Anh chưa bao giờ có cảm giác giống như với Trương Tú Anh với bất kỳ người phụ nữ nào trước đây.
Mỗi động tác cử chỉ của cô đều khiến anh chú ý, anh luôn luôn bị cô thu hút dù là lúc cô tức giận, lúc cô tủi thân, lúc cô tổn thương hay khi cô cười vui như đứa trẻ. Đặc biệt mỗi lần tiếp với cơ thể cô anh đều có cảm giác muốn ôm cô vào lòng, muốn vuốt ve làn da mịn màng của cô, muốn hôn cô, và hơn thế nữa.
Ban đầu anh tưởng phản ứng của mình là do quá lâu chưa gần phụ nữ, nhưng không phải, có
rất nhiều cơ hội tiếp xúc với những người phụ nữ khác nhau, thậm chí minh tinh hạng A, những người xinh đẹp hấp dẫn nhưng anh đều không có cảm giác gì.
Chỉ khi ở bên Tú Anh một cảm giác vừa quen thuộc, vừa thu hút khiến anh không cưỡng lại được mà làm ra những điều vượt ngoài tầm kiểm soát.
Nụ hôn hôm nay cũng là như vậy, khi anh nắm tay cô rồi cô ngã gọn lỏn trong lòng anh, lý trí của anh hoàn toàn trống rỗng, anh chỉ có một khao khát duy nhất, ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi đang thẹn thùng của cô.
Lăng Quốc Thiên, cũng chật vật không kém gì Trương Tú Anh.Anh lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng, mãi tới nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Trương Tú Anh tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, thói quen sinh hoạt có kỷ luật chặt chẽ, Trương Tú Anh rất ít khi dậy trễ vậy mà đêm qua cô lại ngủ rất ngon lành.
Ánh nắng đầu ngày chiếu qua tấm rèm trắng thành một màu bàng bạc, làn gió mùa thu hiu hiu thổi bay tấm rèm Trương Tú Anh dụi mắt, nằm thêm một chút trên giường.
Từng cảnh tượng tối hôm qua lại hiện về trước khiến má cô đỏ lên, Trương Tú Anh đưa tay lên xoa mặt, kéo chăn chùm lên đầu để lộ hai con mắt.
Nghĩ tới việc đối mặt với Lăng Quốc Thiên, Trương Tú Anh cảm thấy lúng túng, lúc phát sinh ra hành động ấy hai người vẫn hoàn toàn tỉnh táo không thể giả vờ như không có chuyện gì được. Cô chỉ ước gì có cái hố để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Lăng Quốc Thiên vào tới cửa thu hết biểu cảm của Trương Tú Anh vào mắt.Anh khẽ lắc đầu cười, cô không khác gì cô thiếu nữ mới lớn chưa trải sự đời. Nghĩ tới đây anh lại nhớ tới việc điều tra đã giao cho Trịnh Việt, anh ta đã lên đường sang X. nhất định sẽ điều tra được thêm các manh mối.
Kẻ đứng sau vụ tai nạn xe của Lăng Quốc Thiên hai năm trước cũng dần dần lộ diện. Mục
đích thật sự của việc gây ra vụ tai nạn đối với Lăng Quốc Thiên chính là nhắm thẳng vào anh, muốn lấy mạng anh, nhưng nguyên nhân vì sao thì Lăng Quốc Thiền cần thời gian điều tra làm rõ, anh cũng cần phải có bằng chứng chính xác về kẻ đứng sau. Có như vậy anh mới có thể đường đường chính chính đưa hắn ra chịu tội.
Muốn dụ rắn ra khỏi hang cần phải bình tĩnh, tránh bứt dây động rừng.