Trương Tú Anh đã không thể chịu được hơn nữa, từ cổ họng cô phát ra những tiếng rên kiều mị, mê đắm lòng người, cả cơ thể như có thủy triều lên đong đầy cảm xúc, cô khao khát anh, muốn anh lấp đầy mình, chưa bao giờ có cảm nhận được cảm xúc vừa thăng hoa vừa khao khát tới như vậy. Nơi nhạy cảm của cô đã ướt đẫm, Lăng Quốc Thiên cũng đã không còn mảnh vải trên người.
Anh trườn lên khẽ hôn lên bầu ngực cô căng cứng của cô, Trương Tú Anh rướn người đón nhận nụ hôn của anh, vật to lớn của anh nhẹ nhàng xâm nhập vào cơ thể cô, từng chút từng chút ma sát với cô, môi anh lần tìm mọi cô khi hai đôi môi chạm nhau cũng là lúc tiết tấu của anh bắt đầu nhanh dần.
Toàn thân Trương Tú Anh chìm đắm, cô như con thuyền nhỏ dập dềnh giữa đại dương, hàng ngàn lớp sóng xô cô chìm nổi cùng với âm thanh trầm khàn của anh gọi tên cô hết lần này tới lần khác, như một sự khắc sâu vào tâm khảm anh. Cô căng mình hòa theo tiết tấu của ảnh, đón lấy nhịp điệu của anh.
Hai cơ thể quấn lấy nhau không rời, từng tấc da thịt như muốn hòa vào nhau. Khắp căn phòng tràn ngập mùi hoan ái. Tiếng anh gọi tên cô tha thiết hòa quyện cùng tiếng rên kiều mị của cô. Ngoài trời những bông tuyết nhẹ nhàng rơi như muốn làm nền cho bản hòa tấu giữa hai con người đang yêu nhau cuồng nhiệt.
Trương Tú Anh tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, Lăng Quốc Thiên đã không còn nằm bên cạnh cô.
Trương Tú ANh khẽ cựa mình toàn thân có chút đau nhức nhưng cơ thể lại có cảm giác nhẹ nhõm dễ chịu, sau một đêm vận động kịch liệt. Chắc hẳn giờ này mọi người trong nhà cũng đã đoán ra chuyện đêm qua giữa hai người bọn họ.
Trương Tú Anh soi gương nhìn những dấu hôn trên cổ, mặt cô lại đỏ lên, cô rời giường tìm cho mình một chiếc áo kín cổ mặc vào sau đó mới đi đánh răng rửa mặt.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Trương Tú Anh chưa kịp bước ra đã thấy Lăng Quốc Thiên bế Tiểu Mỹ đi vào. Thấy mẹ cô bé sà vào lòng Trương Tú Anh nũng nịu.
“Mami xem con và Papa đã tìm được gì này” Cô bé vừa nói vừa móc trong túi áo ra một quả thông đã khô đưa lên huơ huơ trước mặt Trương Tú ANh. “Mami thấy có đẹp không?”
Lăng Quốc Thiên thấy Tiểu Mỹ gọi mình là Papa trước mặt Trương Tú Anh thì vui mừng tới nỗi cười không thôi.
“Rất đẹp, nhưng sao con không gọi là chú Lăng?”
Trương Tú Anh ngạc nhiên trước cách xưng hô của Tiểu Mỹ. Mặc dù việc cô bé gọi Lăng Quốc Thiên là ba chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng cô vẫn đang tìm cách nói cho con thế nào cho dễ hiểu nhất về mối quan hệ giữa hai người bọn họ, không ngờ cô còn chưa kịp nghĩ ra cách thì mọi chuyện đã chuyển biến tới mức này.
“Anh, Anh đã nói gì với con bé rồi?” Trương Tú Anh sốt ruột hỏi Lăng quốc thiên.
“Anh vốn là ba của Tiểu Mỹ mà, phải không Con gái” Lăng Quốc Thiên vẫn cười từ nãy tới giờ đưa tay vuốt tóc Tiểu Mỹ , nói với cô bé.
“Papa là chồng của mami thì tất nhiên là ba của Tiểu Mỹ rồi.” Cô bé gật đầu chắc nịch.