“Con không lo thì sao, chị đã vậy, không giúp được gì cho ba, con không lo lắng thì Trương Thị
sẽ ra sao” Trương Tú Linh nũng nịu nhìn Trương Vân Sơn, giọng nói đầy vẻ có trách nhiệm.
“Tốt, tốt đúng là con gái ngoan của ba. Hiện tại tập đoàn US đang muốn đầu tư vào vùng đất phía nam của chúng ta.”
“Vùng đất phía nam? Cái nơi mà toàn sa mạc khô cằn bấy lâu ba bỏ không ấy ạ?” - Trương Tú Linh thắc mắc. Tuy cô ta ăn chơi lêu lổng nhưng cũng được đào tạo ở trường đại học tư thục có tiếng trong nước. Giỏi giang thì không nói nhưng kiến thức cơ bản cô ta cũng nắm được kha khá.
“Đúng rồi, con gái chúng ta quan tâm tới công ty thật rồi. Thu Nguyệt em ra mà xem này”. Trương Vân Sơn rất cao hứng. Khi Thịnh Thiên Vũ cho người đưa tin rằng tập đoàn US quan tâm tới khu đất ấy, Trương Vân Sơn vẫn chưa có động thái gì. Ông ta còn phải tìm hiểu xem US muốn làm gì với khu đất ấy.
“Ba! Ba giao việc khu đất ấy cho con được không? Biết đâu không những Trương Thị có thể hợp tác thuận lợi với US mà ba còn có một người con rể tài giỏi như Thịnh Thiên Vĩ thì sao”. Trương Tú Linh lắc lắc cánh tay TRương Vân Sơn.