Bỗng chốc gương mặt cô gái đang chìm trong bóng tối ấy chợt hiện lên rõ ràng, là gương mặt của Trương Tú Anh nhìn anh với ánh mắt căm thù và khinh bỉ buông ra một câu nói “Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh” sau đó cô quay người bước đi, mặc cho anh đuổi theo cô thế nào cũng không thể bắt kịp có được, cứ thế Trương Tú Anh biến dần dần biến mất vào trong bóng đêm để lại Lăng Quốc Thiên trơ trọi giữa sa mạc hoang vắng.
Lăng Quốc Thiên tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi.Anh lau mồ hôi đang túa ra trên trán, nhìn đồng
hồ vậy mà anh đã thiếp đi được hơn hai giờ. Lăng Quốc Thiên quyết định đi tới phòng chờ.
Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú vừa tiễn Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt đi chưa được bao lâu thì Lăng Quốc Thiên tới.Anh thấy hành lang đã trống trải mới bước vào.
“Họ về lâu chưa ạ?” Lăng Quốc Thiên hỏi bố me.
“Bố mẹ vợ con cũng về được một lúc rồi. Con có chợp mắt được chút nào không?” Trịnh Dục Tú nhìn con trai xót xa.
“Con ngủ được một lúc. Ba mẹ về nghỉ ngơi đi, ở đây đã có con lo. Từ lúc xuống máy bay ba mẹ cũng chưa được nghỉ chút nào, ba mẹ về nhà đi, Con sẽ ở cạnh cô ấy”
Lăng Quốc Thiên nhìn ba mẹ đầy biết ơn.Anh biết ba mẹ là vì thương anh, nhưng trong lòng ông bà cũng có ấn tượng tốt về Trương Tú Anh thì mới hết lòng với cô như vậy.
Anh tin chuyện đối phó với Trương gia ba mẹ đã giải quyết một cách thuận lợi, nếu không ba anh đã nói với anh rồi.
“Mẹ không sao, mẹ muốn chờ con bé ra” Trịnh Dục Tú hết nhìn con trai rồi lại nhìn chồng. Bà biết hai người đàn ông trước mặt này vì lo lắng cho sức khỏe của bà mà sẽ không để bà ở lại thêm, nhưng bà vẫn hi vọng họ đổi ý.
“Ba, ba đưa mẹ về giúp con.” Lăng Quốc Thiên dứt khoát nói với Lăng Duệ, sau đó anh quay sang
Trịnh Dục Tú giọng có chút năn nỉ.
“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi, ngày mai nấu món gì thật ngon mang tới cho con bồi bổ nhé. Tú Anh có bất kỳ thông tin gì con sẽ báo mẹ ngay, không kể ngày đêm” .