Lời tác giả:
Chào các bạn, từ chương này có lúc nam chính sẽ là Thịnh Thiên Vĩ có lúc sẽ là Lăng Quốc Thiên, tùy từng bối cảnh mình sẽ gọi bằng tên nào cho phù hợp với ngữ cảnh đó nhé. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Cơn bão cát đã phủ lấp một lớp cát dày trên sàn nhà.
Thịnh Thiên Vĩ đi một vòng, quan sát mọi ngóc ngách của khu xưởng. Xem ra việc tìm kiếm hầm ngầm ở đây sẽ gặp không ít khó khăn.
“Máy cảm biến này có thể dò được ở sâu dưới lòng đất bao nhiêu mét?” Thịnh Thiên Vĩ hỏi một nhân viên đang cần thiết bị cảm biến nhiệt.
“Thưa tổng giám đốc, đây là máy cảm biến tích
hợp cầm tay rất hiện đại, có thể cảm biến được chuyển động và nhiệt độ rất tốt. Chỉ cần vật thể còn sự sống nghĩa là còn chuyển động và thân nhiệt thì chúng ta có thể dò ra được xuyên qua độ dày vật liệu khoảng một mét, và mười mét với không gian rỗng.” Người nhân viên vội vàng giải thích.
Được vậy chúng ta sẽ tiến hành theo phương án cuốn chiếu cố gắng không để sót bất kỳ tấc đất nào.”
Sau khi nhận được lệnh của Thịnh Thiên Vĩ bốn nhân viên bắt tay ngay vào việc không hề chậm trễ. Thịnh Thiên Vĩ cũng theo sát họ không rời nửa bước.Anh nắm chặt điện thoại trong tay. Trước khi tách ra Thịnh Thiên Vĩ và Kỳ Phương Nhan đã thống nhất, nếu có bất kỳ tin tức gì sẽ liên lạc với người kia ngay lập tức.
Phía cửa ngõ thị trấn, trong sòng bạc bỏ hoang, nhóm người do Kỳ Phương Nhan dẫn đầu cũng đã tới nơi, bọn họ thuận lợi hơn Thịnh Thiên Vĩ vì đã xác định được vị trí có hầm bí mật. Có điều tới nơi họ mới biết mọi việc cũng không quá dễ dàng với họ. Tuy đã biết vị trí của cửa hầm, nhưng bão cát đã phủ lên sàn của căn phòng một lớp cát cộng với các dày hơn năm mươi centimet.
Kỳ Phương Nhan cùng nhóm của mình bắt đầu lấy xẻng dã ngoại, tự tay đào cát vì cát rất
khô và rời rạc nên mỗi lần xúc cát lên cát lại chảy xuống rất nhanh, việc dọn dẹp sàn để tìm cửa hầm mất nhiều thời gian hơn bọn họ dự tính.
Mặt trời chói lọi, phả vào đầu họ thứ ánh sáng bỏng rát. Nhóm người đào một lúc đã thấm mệt, liền dừng lại uống nước nghỉ ngơi một chút.