“Có chuyện gì vậy? có cần chúng tôi đợi các cô không”
Trương Tú Linh xua xua tay ra hiệu cho Linh Nga. Rất nhanh Linh Nga thò đầu ra nói với lên.
“Không cần đầu, chúng tôi xuống đi vệ sinh một lát. Các anh cứ thong thả đi trước, một lát chúng tôi sẽ đuổi theo.”
Tài xế thấy là chuyện tế nhị mặc dù không muốn bỏ lại hai cô gái nhưng sợ cô Trường tiểu thư kia lại giở thói đỏng đảnh đành hanh ra, anh ta bèn gật đầu chào Linh Nga, sau đó lái xe đi tiếp.
Trương Tú Linh nhìn chiếc xe đi cách họ một đoạn xa mới nói với Linh Nga.
“Từ đoạn đường này về tới nhà, cho dù xảy ra chuyện gì, gặp ai cô cũng tuyệt đối không được nói chuyện này với ai. Sống để da chết mang theo. Nếu không nghe lời tôi cô biết hậu quả rồi đấy.” Trương Tú Linh bấm điện thoại.
Mặc dù không biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng nhìn thái độ bất thường của Trương Tú Linh trong lòng Linh Nga cũng lờ mờ hiểu được việc sắp tới đây chắc chắn chẳng có gì tốt lành.
Khi Trương Tú Linh nói mình bị đau bụng đòi đi riêng một xe, lại để cô lái xe cô đã có linh cảm chuyện này không bình thường.
Nhưng bản thân Linh Nga cũng không còn cách nào khác ngoài việc phục tùng yêu
cầu của Trương Tú Linh vô điều kiện. Bởi Trương Tú Linh đang nắm giữ bí mật có thể liên lụy tới mẹ cô.Từ nhỏ Linh Nga đã chỉ có mẹ là người thân duy nhất, hai mẹ con cô sống nương tựa vào nhau vì thế cô không muốn khi về già bà lại phải chịu bất cứ khổ sở nào nữa.
Linh Nga gật đầu quả quyết thay cho lời hứa với Trương Tú Linh.
Trương Tú Linh vẫn chăm chú vào màn hình cuộc gọi đang đổ chuông ở đầu dây bên kia, không cần nhìn Linh Nga cô ta cũng biết dù có là chuyện gì thì Linh Nga cũng sẽ răm rắp phục tùng cô ta mà thôi.
“Ra đi!” màn hình điện thoại vừa được kết nối, Trương Tú Linh đáp cộc lốc.
Từ trong góc tối của ngôi nhà hoang, ba bóng đen thình lình xuất hiện, bịt khẩu trang và đội mũ lưỡi trai che hết cả mắt. Linh Nga nắm chặt vô lăng khuôn mặt đầy sợ hãi, mặc dù không nhìn thấy gương mặt của chúng nhưng chỉ cần dựa vào dáng dấp của ba tên này cũng có thể thấy chúng không phải hạng người tử tế gì.
“Họ là...” Linh Nga vừa sợ vừa ngập ngừng nhìn về phía Trương Tú Linh hỏi.
“Cô không cần biết. Họ sẽ đi cùng chúng ta một đoạn đường. Tốt nhất là cô nên chuyên tâm vào lái xe. Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không gặp bất cứ ai. Hiểu chứ?”
Trương Tú Linh lạnh lùng nói.
“Tôi... tôi hiểu rồi thưa tiểu thư.” Những ngón tay trắng xanh của Linh Nga bấu chặt vào vô lăng, đầy sợ hãi.
Toán Chu Tài đã tới gần hắn nhìn thấy Trương Tú Linh đang định cất lời thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của Trương Tú Linh. Ba gã liền im bặt.
“Lên xe!” Trương Tú Linh hất cằm về băng ghế sau.
Cả ba tên côn đồ không nói không rằng lặng lẽ mở cửa ngồi vào trong xe.
“Tôi sẽ cho các anh đi nhờ một đoạn đường, chúng ta không quen biết, các anh chỉ là người đi nhờ xe. Im lặng cho tới khi xuống xe.” Trương Tú Linh ra lệnh cho ba gã côn đồ.
“Cảm ơn tiểu thư” Chu Tài hiểu ý của Trương Tú Linh, gã ra lệnh cho hai tên đàn em im miệng.
Mặt trời đã tắt hẳn, cà sa mạc chìm trong bóng tối mênh mông, Linh Nga dựa hướng vào ánh đèn xe của đoàn xe đang chạy chầm chậm phía trước để tăng tốc.
Tuy nhìn là thế nhưng thực tế họ đã cách một đoạn đường khá xa so với những người đi phía trước.
Vì sa mạc không bị khuất tầm nhìn nên mới ngỡ là đoàn người ở gần.