“Sếp bảo trọng.”
Lisa chưa dứt lời thì đầu bên kia đã vang lên tiếng tút tút.
Lisa quay sang Nguyễn ANh đang ngơ ngác đứng bên cạnh mình, thầy Nguyễn Anh đang lo lắng nhìn mình Lisa cũng không dấu diếm mà nói sự thật với Nguyễn Anh.
“Trương Tú Anh bị bắt cóc, hiện tình hình. phức tạp, chuyện này cần được giữ bí mật, trừ đội khảo sát còn lại tất cả lên đường về khách sạn. Cô tuyệt đối giữ bí mật tin này cho tôi.”
“Tôi có thể ở lại được không? Tôi có thể giúp tìm người.” Nguyễn Anh nghe tới tin Trương Tú Anh đang gặp nguy hiểm trong lòng vô cùng lo lắng, cô muốn được ở lại để cùng mọi người tìm Trương Tú ANH.
“Không được, ở đây rất nguy hiểm. Cô còn một nhiệm vụ quan trọng nếu muốn giúp Trương Tú Anh, phải hứa với tôi, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ này, nghe lời tôi.” Lisa nhìn vào mắt Nguyễn Anh, cô quyết định đặt niềm tin vào Nguyễn ANH.
“Được, bất kể là việc gì miễn là tôi có thể giúp được mọi người.” Nguyễn Anh nắm chặt tay.
“Cô lên xe về khách sạn theo đoàn, giúp tôi bí mật theo dõi mọi động tĩnh của người này.” Lisa ghé tại Nguyễn ANh thì thầm một cái tên.
Nguyễn Anh nghe xong càng thấy mù mịt, tuy nhiên có phần nào hiểu được nhiệm vụ của mình.
“Cô yên tâm tôi sẽ làm tốt.”
“Tôi tin cô, có bất kỳ động tĩnh gì hãy gọi điện cho tôi ngay. Nhớ đừng để cho ai phát hiện ra cô?” Lisa dặn dò thêm sau đó bắt đầu gọi Lý Quý tới, phân phó công việc.
Lý Quý nhận được cuộc gọi của Lisa liền vội vàng chạy tới. Sau khi nghe Lisa tường thuật lại sơ bộ tình hình mặt anh ta cũng trở nên nghiêm trọng.
Lý Quý tuy không thân thiết với THịnh Thiên Vĩ nhưng lại là người khá thân thiết với Lisa, sau khi về nước Lisa đã mời anh ta về US làm việc. Cả trình độ và con người của anh đều rất đáng tin cậy. CHính vì thế Lisa quyết định nói cho anh biết độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Nếu như bọn bắt cóc vẫn còn trong thị trấn chúng ta có thể theo dõi được hành tung của chúng. Chỉ e là đêm tối sẽ gây ra những khó khăn cho chúng ta. Tình hình của Trương Tú Anh hiện tại như thế nào là điều đáng ngại nhất.”
Lý Quý ngưng lại, nét mặt trầm xuống, nếu như bình thường ở giữa thị trấn hoang tàn còn nhiều ngóc ngách lại giữa sa mạc mênh mông này, việc tìm một người đã khó thì hiện nay bão xong mọi việc sẽ càng tệ hơn.Anh nhìn Lisa tiếp tục.
“Mục đích của chúng khi bắt cóc cô ấy là gì? Nếu vì tiền thì không đáng ngại, mọi vấn đề nếu
giải quyết được bằng tiền thì sẽ không còn là vấn đề nữa. Tôi chỉ e rằng sự việc không đơn giản như vậy, nếu vì nguyên nhân khác mà bắt Trương Tú Anh e rằng thời gian của chúng ta không còn nhiều. CHúng sẽ muốn kết thúc sớm để rời khỏi đây. Khu vực này lại vừa trải qua bão cát nếu thật sự muốn thủ tiêu một người mà không để lại dấu vết thì là chuyện quá dễ dàng” .
Sau khi nghe Lý Quý đánh giá tình hình, Lisa càng trở nên căng thẳng.Với tình hình hiện tại e rằng chỉ với bọn người các cô sẽ không thể xử lý hết được, việc tìm người sẽ rất khó khăn, chưa kể, rất có thể bọn bắt cóc có vũ trang và cũng không biết chúng có bao nhiêu người.
“Trước mắt anh chọn trong đội của anh năm người có thể tin tưởng được, giữ họ ở lại. Phần tôi sẽ bố trí cho những người khác về khách sạn trước. Chú ý, trừ những người ở lại, tất cả những người khác không được biết những gì đang thật sự diễn ra.Anh hiểu ý tôi chứ?” Rất nhanh chóng, Lisa đi ngay vào hành động.
“Tôi hiểu.” Không cần nhiều lời, Lý Quý rảo bước về phía đội của mình.
Lisa cũng bắt đầu tới thông báo với mọi người việc rời khỏi. Trương Tú Anh đứng cùng Linh Nga, thấy Trương Tú Anh đi tới, cô ta tỏ ra khá bình tĩnh hỏi Lisa.
“Cô có tin gì của Tổng giám đốc Thịnh chưa?”
“Tổng giám đốc Thịnh đang đi khảo sát, hôm nay mọi việc vì cơn bão mà bị gián đoạn vì thế Tổng giám đốc Thịnh, tôi, chủ nhiệm Trương Tú Anh và một số thành viên đội khảo sát sẽ ở lại qua đêm. Mọi người còn lại trước khi trời tối hãy rời khỏi đây về khách sạn trước.”
Lisa vừa nói vừa nhìn thẳng vào Trương Tú Linh, khi nhắc tới tên Trương Tú Anh, Lisa cố tình nói chậm lại một chút. Nghe thấy tên Trương Tú Anh sắc mặt Trương Tú Linh khẽ thay đổi nhưng chỉ một thoáng cô ta lấy lại phong thái bình thường. Nhưng chỉ cần một thoáng rất nhỏ đó cũng không qua được mắt Lisa, trong lòng cô cười nhạt.