“Mẹ kiếp! phí mất miếng mồi ngon, tao còn chưa làm được gì nó” Trong miệng toàn cát Chu Tải nhổ một bãi nước bọt xuống chân.
“Đại ca, Con nhỏ đó vậy là coi như xong hả?” Đầu Trọc nuốt nước miếng, tiếc rẻ.
“Mày nghĩ là không xong, Cơn bão này qua đi, tao chỉ sợ tới cái cửa hầm đó ở đâu tạo với mày cũng không đào lên được.”
Trong tấm bạt chật hẹp Mặt Choắt đưa tay vỗ vào đầu Đầu Trọc.
“Có chắc nó sẽ chết không? Tao chưa nhìn thấy tận mắt nó chết tao chưa yên tâm?”
Đầu Trọc Vốn là kẻ luôn luôn cẩn thận nhất hội, giờ đây đứng trước cơ hội đổi đời hắn không muốn điều gì bất trắc xảy ra.
“Đại ca anh nói xem. Chúng ta chưa giết nó thì lấy bằng chứng đầu gửi con Trương Tú Linh để lấy tiền” .
“Chúng mày yên tâm, tao đánh ngất nó xong đã chụp ảnh gửi cho Trường Tú Linh, thông báo rằng Con nhỏ đó đã chết. Nó đã bị vùi dưới cát chúng ta không giết thì nó cũng tự bị chôn sống, trời giúp chúng ta. Có thần có quỷ cũng không tìm ra được nó” Chu Tài chấn an đồng bọn.
“Đại ca, anh thật lợi hại” Đầu trọc nịnh bợ.
Bụi cát bám nặng trĩu trên đầu, có vẻ tấm bạn trùm bọn chúng đã bị một lớp cát dày phủ lên cả ba lấy hết sức cùng đứng lên để cho các chảy hết xuống chân rồi lại ngồi xuống. Độ nóng ngày càng tăng lên, chiếc đầu trọc lóc của Đầu Trọc nhớt nháp mồ hôi, cả ba chen chúc trong không gian chật hẹp toàn, nóng nực.
“Mẹ nó! Nóng gì mà nóng vậy. Bao giờ mới kết thúc đây. Mày đừng đè lên chân tao nữa thằng kia.” Mặt Choắt làu bàu đẩy Đầu Trọc một cái.
“Còn ít nhất một giờ nữa, chúng mày có thôi đi không, để giành năng lượng mà vượt sa mạc. Tao nghĩ xe đã bị trôn vùi rồi”
Nghe thấy còn một giờ nữa, Mặt Choắt và Đầu Trọc chưa kịp vui mừng thì nghe thấy tiếp vế sau của câu nói của Chu Tài. Hai tên cầm như hến, nghĩ tới vừa đói vừa mệt phải cuốc bộ qua sa mạc.
“Dù xe có không bị lấp chúng ta cũng không thể dùng xe trốn khỏi đây, sẽ rất dễ lộ” Bão xong trời cũng vừa tối, phải biến ngay” Chu Tài ra lệnh.
Đầu Trọc và Mặt Choắt lặng yên, chúng cũng ý thức được nguy hiểm trong lời nói của Chu Tài. Dù Trương Tú Anh là ai thì việc cô đi cùng đoàn người và mất tích cũng sẽ khiến tất cả bọn họ bổ đi tìm. Chưa kể US là công ty lớn, chắc chắn sẽ huy động thêm các phương tiện khác cùng tìm kiếm.
Tốt nhất là biến khỏi nơi đây càng xa càng tốt.
Bão tan, bầu trời yên lặng như chưa có chuyện gì xảy ra, hoàng hôn đã buông xuống phía đường chân trời. Cả một thị trấn hoang vắng càng trở nên hoang vắng bởi được phủ một lớp cát dày tới nửa mét.
Mọi người ra khỏi chỗ ẩn nấp, việc đầu tiên là phải tìm cách đảo cát, kéo xe lên, nếu không họ sẽ phải đi bộ về khách sạn.
Trương Tú Linh quan sát mọi người làm việc. Cô ta vẫn còn chưa hết bàng hoàng bởi những gì vừa chứng kiến, khắp người cô ta lấm lem cát. Một vài chỗ bị cát quật cho đỏ ửng trên da thịt. Một chuyến đi này khiến cô ta nhớ đời.
Trương Tú Linh quét mắt tìm bóng hình Thịnh Thiên Vĩ giữa đám người đang vội vã làm việc, nhưng tìm mãi vẫn không thấy trong lòng có chột dạ, nếu Thịnh Thiên Vĩ xảy ra chuyện gì thì mọi dự định của cô ta đều tiêu tan hết cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!