“Tôi đưa cho ông ấy chút đồ của người quen gửi cho ông ấy” Trương Tú Anh cởi áo khoác ngoài để lộ chiếc áo ba lỗ rằn ri bên trong. KHông khí đã dịu bớt, ngồi trong xe cũng không bị mặt trời chiếu vào, Trương Tú Anh muốn thoải mái một chút.
“Cậu với ông chủ nhà có quen nhau từ trước à? Sao cậu quen biết ông ta?” Nguyễn Anh khá ngạc nhiên về Trương Tú Anh.
"Trước đây tôi thường theo ông nội đi dã ngoại ở đây, cũng từng qua xin nước nhà trưởng làng” Trương Tú Anh trả lời qua loa. Cô không muốn mọi người quá tò mò về thân phận của mình.
“Ra vậy, thảo nào cô có nhiều kinh nghiệm về sa mạc thế.” Nguyễn Anh đã được giải đáp thắc mắc, thấy Trương Tú Anh có vẻ mệt cô cũng không hỏi thêm gì mà quay ra cửa sổ bắt đầu ngắm cảnh.
Vẫn như lúc trước, Thịnh Thiên Vĩ ngồi trên xe rất yên tĩnh, anh cúi mặt tập trung vào màn hình máy tính, trên đó chằng chịt những chỉ số, thỉnh thoảng đôi lông mày anh khẽ nhíu lại.
Sau khi bị phân gà dính vào quần thì Trường Tú Linh cũng không tự tin để sáp lại gần Thịnh Thiên Vĩ trên xe như lúc trước nữa. Cô ta nhìn sang thấy Thịnh Thiên Vĩ đang tập trung vào xử lý công việc, ánh hoàng hôn xuyên qua kính xe chiếu xiên trên gương mặt anh tuấn của anh tạo thành hai mảng sáng tối đối lập càng làm nổi bật những đường nét cương nghị trên gương mặt anh. Mái tóc anh bị ánh sáng phủ lên một lớp màu vàng ánh.
Trường Tú Linh - ngây ngốc nhìn Thịnh Thiên Vĩ trong lòng càng quyết tâm có được người đàn ông này cho bằng được.
Chuông tin nhắn điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của Trường Tú Linh, cô ta lấy điện thoại ra nhìn vào nội dung tin nhắn mặt đột nhiên biến sắc.
“Trường Tiểu thư còn nhớ tôi chứ, Chu Tài.” Tin nhắn ngắn gọn, bên dưới còn không quên ký tên Chu Tài.
“Anh là ai? Nhắn tin cho tôi có việc gì?” Trương Tủ Linh lấy lại bình tĩnh nhắn tin trả lời người đàn ông tên Chu Tài kia.
“Trường Tiểu thư nhanh quên thế” Kèm theo tin nhắn là một tấm ảnh. Trương Tú Linh xem ảnh xong gương mặt
càng trở nên nhợt nhạt. Bàn tay run lên đánh rơi cả điện thoại xuống sàn xe. Cô ta vội vàng cúi xuống nhặt điện thoại.
Thấy vẻ hớt hải của cô ta Thịnh Thiên Vĩ dừng tay hỏi cho có lệ.
“Giám đốc Trương không sao chứ?”
“Tôi, không sao, anh cứ bận việc của mình đi.” Trương Tú Linh vỡ lại điện thoại rất nhanh, như chỉ sợ ai đó nhìn thấy nội dung trên màn hình.
Vừa lúc Thịnh Thiên Vĩ liếc sang thấy bức ảnh trên màn hình điện thoại, anh khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lấy lại trạng thái bình thường, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tỉnh.
Trương Tú Linh thở phào, chắc anh chưa nhìn thấy gì, cô ta nhắn lại cho người đàn ông kia.
“Ông muốn gì?”
“Bạn cũ hỏi thăm nhau không được sao?”
“Ai là bạn của ông? Tôi với ông không quen không biết ông đừng vợ quàng vơ xiên”
“Trường tiểu thư vô tình thật, nhưng không sao, chỉ là thời gian đó làm xong việc của Trương Tiểu thư giao xong không hiểu sao tôi lại bị bắt vào tù. Hiện tại đã ra tù, trong tay không có phương tiện làm ăn. Chợt nhớ tình bạn năm xưa với Trường tiểu thư, muốn Trường tiểu thư giúp cho chút ít.”
“Hiện tôi không ở Ninh Thành, khi nào về sẽ liên lạc với ông sau” Trương Tú Linh giận run người. Tên khốn kiếp này còn muốn tống tiền cô. Sao hắn không chết quách trong từ đi.
“Được! tôi cần một cái hẹn chắc chắn.” Cô ta không vội Chu Tài hắn càng không vội. Muốn chơi hắn à, con nhóc con như cô ta không có cửa.
“Ba ngày sau sẽ liên lạc với ông” Trương Tú Linh nhắn lại, trong đầu cô ta chợt lóe lên một ý nghĩ, có thể cô ta sẽ cần hắn ta cho việc tiếp theo.
“Tốt nhất là cô nên giữ lời” Chu Tài không quên kèm theo tin nhắn một tấm ảnh.
Trương Tú Linh ôm chặt điện thoại, mặt thất thần.
Chu Tài chính là tên đại ca sáu năm trước cô ta đã thuê để hãm hại Trương Tú ANh, sau đó hắn ta lẽo đẽo theo cố vòi thêm tiền chính vì thế cô ta đã lợi dụng quyền lực của nhà họ Trương báo cảnh sát bắt Chu Tài trong một vụ ẩu đả.Với quan hệ trong giới xã hội đen như Chu Tài việc ẩu đả là thường xuyên bị bắt vào đồn rồi cũng chỉ thấm vấn qua loa rồi sẽ được bảo lãnh ra.