Đường đi không xa, núi cũng không quá cao. Khung cảnh rất đẹp. Trời đang vào thu hai bên đường rừng cây rực rỡ lá vàng. Không khí mát mẻ trong lành. Bầu trời trên cao rất xanh, Tú Anh cảm thấy người khoan khoái, lâu rồi cô mới được hít thở không khí trong lành như thế này.
Ngồi miếu nhỏ nhưng rất khang trang, bài trí lịch sự không có vẻ gì là quá cổ kính. Cô không hiểu sao lại gọi là miếu cổ. Một người đàn ông chừng hơn 50 tuổi, dáng nhỏ thó bước ra. Ông ta tươi cười tiến về phía Hàn Thu Nguyệt.
“Trượng phu nhân, lâu rồi không gặp. Mời bà vào trong
Trương Tú Anh và Trương Tú Linh cũng theo chân hai người bọn họ bước vào gian tiếp khách.
“Hôm nay Trượng phu nhân tới tìm tôi là có việc gì? Nhìn bà, không phải Trương gia sắp có hỉ sự đấy chứ?”. - Ông ta vừa cười vừa rót cốc trà
đưa tới trước mặt Hàn Thu Nguyệt.
“Hôm nay tôi tới đây cũng là vì chuyện đó” - Giọng Hàn Thu Nguyệt run run, bà ta càng thêm tâm phục khẩu phục ông ta, vừa vào cửa mà ông ta đã biết nhà bà sắp có hỉ sự.
“Bà viết ngày giờ sinh của hai tiểu thư vào đây”. Ông ta đưa cho Hàn Thu Nguyệt một cuốn sổ và cây bút rồi quay sang nhìn Tú Anh và Tú Linh.
“Vị này là...”
“Đây là Tú Anh sinh trước, Tú Linh sinh sau”. Hàn Thu Nguyệt chỉ vào từng người giới thiệu.