"Gì chứ, sao có thể?"
Hà Vân Phi chau mày, trầm mặt, tự hỏi người phụ nữ kia sao có thể giống Hạ Nhược Hy được chẳng lẽ…? Không thể nào, bốn năm trước bà tận mắt chứng kiến cô bị hạ huyệt, chứng kiến tất cả những gì diễn ra trong đám tang, chuyện Hạ Nhược Hy còn sống là không thể nào.
Không chỉ Hà Vân Phi không tin mà Hàn Nhung và Lưu Nhã cũng không ngoại lệ, đều bảo Mặc Nhi đã nhìn lầm. Cô ấy là tận mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần đều là dung mạo đó, một lời không thể giải thích, chỉ muốn nhảy đỏng lên.
"Nếu mọi người không tin có thể hỏi Tiểu Hy đi, con bé gặp người phụ nữ đó cứ luôn miệng gọi bằng mẹ đấy!"
Lưu Nhã kéo Mặc Nhi ra một bên giáo huấn.
"Tiểu Hy còn nhỏ nhận lầm người là không thể tránh được. Còn con đã già đầu còn nghĩ theo con bé, mẹ chẳng biết phải nói con làm sao nữa!"
"Aiss, mọi người không tin con thì thôi, con lên phòng đây!"
Sao khi Mặc Nhi bực mình đi mất, Tiểu Hy lại khóc đòi mẹ, con bé luôn miệng bảo người phụ nữ đó là mẹ của mình, ba người phụ nữ có dỗ thế nào con bé cũng không nín. Đến khi Mặc Đình Phong đi làm về liền chạy đến ôm chặt lấy anh khóc rống lên:
"Ba ơi ba, hức!"
Mặc Đình Phong bế con gái cưng lên, thấy khuôn mặt cô bé đìa nước mắt, đôi mắt sưng húp thì lo lắng vô cùng.
"Tiểu Hy làm sao thế, nói ba nghe nào?"
"Ba ơi, Hy muốn mẹ, Hy muốn gặp mẹ, ba đưa con đi gặp mẹ đi mà, hức!"
Sắc mặt anh trầm đi đôi phần, trong lòng nguội lạnh bỗng chốc nhói lên. Thì ra con gái anh đang đòi mẹ, anh lấy đâu ra mẹ cho cô bé đây?
Dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô bé, dỗ ngọt:
"Công chúa của ba nín nào, ba bế con lên phòng nhé!"
Sau khi anh bế Tiểu Hy lên lầu, Hà Vân Phi buồn bã nhìn theo. Năm xưa khi nghe tin Hạ Nhược Hy vì sinh con đuối sức đã qua đời, bà rất tiếc nuối cô con dâu này. Trong một đêm Mặc gia chào đón một thiên thần ra đời, một người mất đi còn một người hôn mê bất tỉnh. Tiểu Hy đến như một tia hạnh phúc xoa dịu đi nỗi mất mát của bà.
…
"Ba ơi ba, Hy muốn gặp mẹ, muốn gặp mẹ mà, hức!"
Bình thường Tiểu Hy có nhõng nhẽo gì anh dỗ một chút con bé sẽ nín đi, còn hôm nay anh có dỗ cô bé ra sao cô bé cũng không chịu nín. Mặc Đình Phong có thể cảm nhận được Tiểu Hy rất muốn có mẹ, con bé này lại giống hệt cô, như là… một phiên bản thu nhỏ của cô. Càng nhìn con bé, anh càng nhớ cô da diết.
"Tiểu Hy, không phải là ba không cho con gặp mẹ, nhưng thật sự ba không biết mẹ ở đâu cả."
"Mẹ ở trong công ty, lúc nãy Hy gặp mẹ, mẹ bế Hy, mẹ hôn Hy nữa, baba đưa Hy đến công ty gặp mẹ đi!"
"Ở trong công ty?"
Mặc Đình Phong ngỡ ngàng về lời này của Tiểu Hy, nửa thật nửa ngờ. Con bé nói thấy cô, cô còn bế con bé, còn hôn con bé? Chuyện này thật sự là sao chứ?
Mặc Đình Phong có rất nhiều công ty, Tiểu Hy bảo thế anh cũng chẳng biết là công ty nào. Hỏi cô bé, cô bé nói rằng là công ty có dì Doanh, Mặc Đình Phong liền xác nhận đó là công ty thiết kế Shine. Gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng giám đốc, nhưng đã quá muộn, cô gái kia đã đi mất từ lâu rồi.
Mà Tiểu Hy nghe thế lại không chịu, liên tục quấy khóc đòi mẹ, rất khó khăn cô bé mới gặp được mẹ vậy mà mẹ lại chạy mất. Tiểu Hy rất hụt hẫng và đau lòng.
Anh bối rối ôm Tiểu Hy nằm xuống giường dỗ ngủ rất lâu. Trước lúc ngủ mất Tiểu Hy còn bắt Mặc Đình Phong hứa phải tìm được mẹ cho mình rồi mới thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!