“Oa! Nhà hàng Hải Nguyện, tuyệt quá tuyệt quá!”
Nhà Hàng Hải Nguyệt ở đây rất cao cấp, làm toàn là món trong cung đình chi phí rất đắt, đến đó ăn đều là những người thành công, đây là cơ hội tìm được chồng giàu, Dao Dao và Tuệ Hân vừa nghe, liền lập tức vỗ tay hoan hô.
Sau khi nói chuyện phiếm quay lại, Lâm Na vừa bước vào cửa thấy bộ dạng hai cô như vậy, hất cằm, trong ánh mắt chứa đựng toàn là căm hận.
Tối qua cô ta tăng ca đến hai giờ sáng, cũng chỉ hoàn thành được một phần công việc, muốn bổ sung hết chỗ công việc của Tô Vũ Đồng bị cô ta phá hỏng, cô ta còn phải tiếp tục tăng ca hai ba hôm nữa.
Hai người này bình thường luôn ra vẻ chị em tốt, gặp chuyện một cái, lại chỉ nghĩ đến bản thân, thật khiến cô ta thấy ngứa mắt.
Vẫn là Diệp Nhẫn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn của cô ta, hai người các cô đều ghét Tô Vũ Đồng, nói chuyện rất hợp, cô ta quyết định sau này chỉ chơi với Diệp Nhẫn.
Tiểu Ngô thấy bộ dạng bất mãn của Lâm Na, trong lòng rất hả dạ, đôi mắt cố ý chọc thêm cho cô ta: “Cua ngâm rượu cung đình là món ăn nổi tiếng ở nhà hàng Hải Nguyệt, chỉ tiếc là có người phải tăng ca, sợ là không đi được, ai, thật đáng tiếc, không có phúc được ăn.”
Anh mở miệng nói như vậy, mọi người đều biết anh nói ai, ánh mắt đều nhìn về phía Lâm Na.
Có người cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người khinh thường và bình thản.
Lúc này Dao Dao và Tuệ Hân mới chú ý đến sắc mặt của cô ta, Tuệ Hân có chút khổ não chắn môi không nói gì, Dao dao thì ngượng ngùng cười, nói: “Lâm Na không đi được cũng không sao, tôi sẽ giúp cô ấy gói một phần, mang về.”
“Không cần!”
Đối với ý tốt của Dao dao, Lâm Na một chút cũng không muốn nhận, cúi mặt đi thẳng đến bàn làm việc của mình, trước khi ngồi xuống cố ý trừng mắt giận dữ nhìn Tô Vũ Đồng một cái.
Tô Vũ Đồng chẳng thèm để ý đến cô ta, không có phản ứng gì, cúi đầu làm việc nghiêm túc.
Diên Tịnh lên chức phó giám đốc, có phòng làm việc riêng của mình, lúc thu dọn xong đồ đạc rời đi, nói với Tô Vũ Đồng: “Đúng rồi, Vũ Đồng, tôi đã nói với giám đốc rồi, muốn để cô chính thức ở lại bộ phận quảng cáo làm trợ lí cho tôi, ông ấy đã phê chuẩn rồi, cô chút nữa đến bộ phận hậu cần bàn giao lại chút, chính thức nhận chức đi.”
Năng lực của Tô Vũ Đồng không tồi, lại có quan hệ với tầng 22, cô đến làm trợ lí cho mình là sự lựa chọn tốt nhất.
Tô Vũ Đồng nghe lời Diêm Tịnh nói, đôi mắt sáng lên, vui mừng không nói thành lời, lập tức đứng dậy nói với cô: “Cảm ơn phó giám đốc Diêm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”
Có thể trở thành trợ lí của Diêm Tịnh, vậy sau này cô cô có thể có càng nhiều cơ hội tiếp xúc với các mảng khác nhau ngoài tổ 1.
Muốn cùng Niên Niên sống hạnh phúc vui vẻ mãi mãi về sau, cô buộc phải mài giũa bản thân, như vậy mới có thể có đủ năng lực để mang Niên Niên thoát khỏi Mộ Diệc Thần.
Diệm Tịnh nghe Tô Vũ Đồng đầy lòng hăng hái, mỉm cười hài lòng, mang đồ của mình đến phòng làm việc mới.
Bàn giao xong công việc cho bộ phận hậu cần, Tô Vũ Đồng nhanh chóng về bộ phận quảng cáo, chuyển đồ của mình đến bàn làm việc bên ngoài văn phòng của Diêm Tịnh.
Bận rộn cả một buổi sáng, đến chiều cô nhận được điện thoại của Tiểu Ngô, nói hẹn cô và Hồ Hạ đi ăn cơm, chúc mừng hai người bọn họ lên chức.
Ở bộ phận quảng cáo quan hệ của ba người bọn họ là bạn rất thân, vừa nghe vì điều này, Tô Vũ Đồng lập tức đồng ý, đồng thời đề nghị đến căng tin ăn, bởi lẽ hôm nay là ngày đầu tiên cô lên chức trợ lí, vẫn còn nhiều việc phải làm quen.
Tiểu Ngô và Hồ Hạ cũng chỉ muốn chúc mừng một chút, cũng không quá để ý hình thức, căng tin thì căng tin, vậy là đồng ý với ý kiến của Tô Vũ Đồng.
Vừa tan làm, Tiểu Ngô và Hồ Hạ liền đến tìm Tô Vũ Đồng, ba người cười đùa vào thang máy, đến căng tin ăn cơm.
Lúc ba người lấy xong cơm ngồi vào vị trí, Tô Vũ Đồng thấy mấy đồng nghiệp, đang vô cùng thích thú tụ tập đông đúc bàn tán xem một quyển tạp chí.
“Oa, sếp lớn của chúng ta không phải đính hôn với con gái nhà họ Tô sao? Không ngờ anh ấy lại có đứa con lớn như vậy!”
“Trời ạ, tổng giám đốc Mộ bình thường vốn luôn khó gần, không ngờ cũng nhiễm bụi trần!”
(*bụi trần: những nhu cầu tầm thường của con người)
“Không hổ danh là sếp lớn, giữ bí mật thật đỉnh, năm năm mới bị lộ.”
“Đây là mẹ của đứa bé, thân hình cũng không tệ, khó trách tảng băng lớn trên núi như sếp cũng bị tan chảy.”
“....”
Nghe thấy lời bàn tán nhắc đến mình, sắc mặt Tô Vũ Đồng hơi căng thẳng, bước chân lập tức hướng đến chỗ mấy đồng nghiệp kia.
Cô muốn xem xem, trên tạp chí rốt cuộc viết cái gì.
Mấy phóng viên vô lương tâm kia không biết, bọn họ để lộ ra cô và con, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của bọn họ sao!
Hồ Hạ và Tiểu Ngô nhìn thấy Tô Vũ Đồng lại quay người đi ra bàn khác, hai người liền lơ ngơ nhìn theo cô, không biết cô định làm gì? Tô Vũ Đồng mang theo tâm trạng phức tạp đi đến bàn bên cạnh, trong lòng chuẩn bị sẵn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt nhìn lên tờ báo trên bàn.
Vừa thấy, sự căng thẳng và lo lắng của cô phút chốc biến mất.
Trên đó đúng là có ảnh của bọn họ, nhưng mặt cô và con đã bị làm mờ đi.
Mộ Diệc Thần, coi như anh còn có lương tâm, biết bảo vệ con.
Xem ra, anh không hoàn toàn là lạnh lùng vô tình.
Mình có phải đã hiểu lầm anh rồi?
“Tiểu Tô, cô xem cái gì vậy?”
Hồ Hạ thấy Tô Vũ Đồng ngây ra ở bàn người ta, vội vàng buông đũa xuống, đi qua gọi cô.
Tiếng gọi này của anh, mấy người đang bàn tán mới phát hiện ra, không biết có người từ đâu đến cạnh bàn.
Sắc mặt mấy người đó liền trở nên thấp thỏm, một người trong đó vội vàng hoảng hốt thu lại quyển tạp chí, nói với Tô Vũ Đồng: “Quyển tạp chí này không phải tôi mua, là trên đường đi làm hôm nay nhặt được, mọi người đều là đồng nghiệp, cô coi như không thấy gì, được không?”
Trong công ty bàn tán về tổng giám đốc, đây là điều cực kì cấm kị!
Nếu để tổng giám đốc biết được, các cô sợ là sẽ bị nghỉ việc tập thể.
Tô Vũ Đồng đương nhiên biết các cô lo sợ điều gì, thẳng lưng cười thoải mái, nói: “Tôi vốn không thấy gì cả, tôi chỉ tìm chỗ trống thôi mà.”
Bây giờ cô an toàn rồi, đương nhiên không cần phải tự mình gây thù chuốc oán, dễ cho người dễ cho mình.