Cô đi rất chậm rất chậm, ánh mắt luôn hướng về phía phòng ăn.
Cho dù hôm nay không được gặp con, cô vẫn hi vọng có thể qua số dụng cụ bày ra trên bàn ăn phát hiện ra chút manh mối gì.
Đáng tiếc cô lầm rồi, trên bàn kia ngoài một bó hoa tươi nở rực rỡ ra, không có gì cả.
Lòng hơi trùng xuống, bước chân cũng nặng nề hơn.
Tối qua cô tốn hết tâm tư mới ở lại được, không ngờ nhận được kết quả như vậy.
Cô thực sự không cam lòng.
“Cô Tô! Mời.”
Vệ sĩ thấy Tô Vũ Đồng đi chậm vậy, lập tức gọi cô một tiếng, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Thấy người ta mở cửa vui vẻ tiễn, Tô Vũ Đồng cho dù không cam tâm cũng chỉ có thể rời đi, nói với vệ sĩ một câu: “Cảm ơn.” rồi bước ra ngoài.
Ra khỏi biệt thự của Mộ Diệc Thần, cô quay đầu nhìn một cái, lúc này mới đi về phía đỗ xe hôm qua.
Cô hiểu Nghiên Nghiên, cô không quay lại thì cô ấy tuyệt đối không rời đi.
Tối qua cũng không có cơ hội gọi điện cho cô ấy, cô ấy nhất định rất sốt ruột.
Cô phải mau đi xin lỗi cô ấy.
“Vũ Đồng, cậu cuối cùng cũng quay lại rồi!”
Trần Nghiên Nghiên thấy Tô Vũ Đồng xuất hiện, lập tức chạy lại, kích động ôm lấy cô.
Tối hôm qua cô ở gần đó tìm cô cả một đêm, cứ nghĩ đến cô có chứng sợ bóng tối, cô lại lo lắng chết đi được.
Thấy Trần Nghiên Nghiên không lấy một câu trách móc, còn ôm mình chặt như vậy, cả người Tô Vũ Đồng co lại, đôi mắt ngập nước.
“Vũ Đồng, cậu sao thế?”
Trần Nghiên Nghiên hấp tấp thấy cơ thể cô run lên, lập tức hỏi.
Tô Vũ Đồng nghe cô hỏi xong, buồn bực tự trách mình nói: “Nghiên Nghiên, mình thực sự quá vô dụng!”
Nếu không phải vì cô quá yếu đuối, tối hôm qua sớm đã thăm dò được hết cả nhà của Mộ Diệc Thần, cũng sẽ không phải đến bây giờ vẫn không biết con rốt cuộc đang ở nơi đâu?
Nghe lời cô tự mắng bản thân, Nghiên Nghiên lập tức buông cô ra, nghiêm túc nói: “Mình không cho phép cậu nói những lời này, Tô Vũ Đồng mà mình biết không phải như thế này, cậu nói cho mình tối qua rốt cuộc làm sao?”
Cô vừa chui qua bức tường vây xung quanh liền không thấy nữa.
Ai ức hiếp cô sao!
Tại sao vừa quay lại liền nói những lời này?
Thấy Nghiên Nghiên lo lắng, Tô Vũ Đồng nói: “Tối qua mình tìm thấy nhà Mộ Diệc Thần rồi, cũng được ở lại đó, nhanh mình phát bệnh, không tìm thấy con còn bị Mộ Diệc Thần bắt lại.”
Tô Vũ Đồng cứ nói cứ nói, trong lòng càng khó chịu, giọng nói lại có chút nghẹn ngào.
Đều tại cái cơ thể đáng chết của bản thân, thời khắc then chốt luôn vô dụng.
Năm năm nay, cô nằm mơ cũng muốn gặp con, rõ ràng cơ hội ngay trước mắt, lại vì nguyên nhân của bản thân cô mà để lỡ mất cơ hội tốt.
Thấy Tô Vũ Đồng khó chịu, trong lòng Trần Nghiên Nghiên cũng rất không thoải mái, an ủi nói: “Vũ Đồng, chúng ta không vội, nhà Mộ Diệc Thần lại không thể chạy, chúng ta nhất định sẽ tìm được đứa trẻ, cùng lắm sau này chúng ta tối nào cũng đến.”
Dù sao thì chú cô nói chiếc xe này, muốn đi thế nào, đi bao bao lâu do cô quyết định.
Nghe Trần Nghiên Nghiên nói, trong lòng Tô Vũ Đồng thấy có chút ấm áp, gật gật đầu trong nước mắt.
Phải rồi, nhà Mộ Diệc Thần không chạy đi đâu, cô không thể tiêu cực như vậy, vì con cô nhất định phải mạnh mẽ.
Thấy tâm trạng cô tốt hơn rồi, Trần Nghiên Nghiên kéo tay cô đi về phía chiếc xe, hai người rời khỏi khuôn viên Đế Cảnh.
“Nghiên Nghiên, cậu cho mình xuống con đường phía trước là được rồi.”
Bọn họ đều phải đi làm, Tô Vũ Đồng không muốn Nghiên Nghiên vì cô mà để lỡ công việc, bị y tá trưởng trách mắng.
Trần Nghiên Nghiên biết trạng thái của Tô Vũ Đồng không tốt lắm, không dừng xe tiếp tục lái: “Vũ Đồng, cậu không cần lo lắng cho mình, hay là hôm nay cậu xin nghỉ đi, mình đưa cậu về nhà.”
Cô như vậy đến công ty, có thể làm tốt công việc không?
Cô rất lo lắng, nhỡ xảy ra lỗi gì, vậy thì không tốt.
Biết sự lo lắng của Nghiên Nghiên, Tô Vũ Đồng vì để cô yên tâm, liền dùng ra xoa lại mặt, khiến bản thân nhìn có tinh thần hơn, nói: “Không sao, cậu xem, mình có thể mà.”
Cô mới vào bộ phận quảng cáo, tuyệt đối không được để lỡ công việc, trở thành trò cười của Lâm Na và Diệp Nhẫn ở quầy lễ tân.
“Được thôi, vậy cậu nhớ tí nữa ăn sáng nhiều một chút, đúng rồi, còn có vitamin này, cậu cầm đi uống.”
Tình trạng này của cô, nhìn là biết tối qua không ngủ, cô sợ cơ thể cô ấy ăn không nổi, vì vậy với tay vào túi mình lấy vitamin bản thân đang dùng đưa cho Tô Vũ Đồng.
“Được.”
Hành động của Trần Nghiên Nghiên giống như lò sưởi trong mùa đông lạnh giá, khiến Tô Vũ Đồng cảm thấy ấm cả người, cười với cô, nhận lấy vitamin.
Trần Nghiên Nghiên lái xe đưa Tô Vũ Đồng đến trạm tàu điện gần nhất, sau đó quay đầu xe về bệnh viện.
Trên đường Tô Vũ Đồng đều ghi nhớ lời dặn dò của Trần Nghiên Nghiên, ra khỏi tàu điện đến gần đó ăn sáng và uống vitamin, lúc này mới đến công ty.
Lâm Na luôn muốn bới móc thứ gì đó trên người Tô Vũ Đồng, nhưng hai hôm nay Diêm Tịnh luôn ở đấy cô ta không tiện ra tay, hôm nay vừa hay Diêm Tịnh đưa Tiểu Ngô đi công tác, cô ta dồn hết sức lực đợi để bắt nạt cô.
Thấy Tô Vũ Đồng vào phòng làm việc, cô ta lập tức giao cho Tô Vũ Đồng hơn nửa công việc của mình, vứt một chồng văn bản lớn lên trước mặt Tô Vũ Đồng, nói: “Giúp đỡ nhé, đây là công việc hôm nay cô phải hỗ trợ tôi hoàn thành, không vấn đề gì chứ?”
Tô Vũ Đồng vừa hay muốn học thêm một số thứ, thấy Lâm Na sai cô nhiều công việc như vậy, cũng không nói gì, gật gật đầu nhận hết.
Thấy cô bình tĩnh không có chút áp lực khi nhận việc như vậy, trong mắt Lâm Na phút chốc xoẹt qua tia chán ghét, quay người lấy văn kiện trên bàn làm việc của Dao Dao và Tuệ Hân mang qua, vứt tất cả trước mặt Tô Vũ Đồng, nói: “Ô, đúng rồi, còn mấy cái này nữa.”
Cô ta muốn xem xem cô có thể bình tĩnh đến mức nào!
Tô Vũ Đồng không nhìn cô ta, thu dọn lại tất cả văn kiện bừa bộn, xếp sang một bên, nói một câu: “Biết rồi.”
Dù sao cũng phải tăng ca, một người cũng phải làm, hai người cũng phải làm.
Ba người các cô đều phụ trách mội đề án quáng cáo, ở cạnh nhau còn có thể tham khảo lẫn nhau, làm ra một đề án hoàn chỉnh hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!