Cậu bé nhìn thấy dáng chạy của cô bé vô cùng đáng yêu, khom lưng bế cô bé lên: “Bé mập, không phải bảo em ăn ít một chút sao? Mới mấy ngày không gặp lại nặng hơn rồi.”
Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng trong tay lại cầm theo một cây kẹo que cỡ lớn đưa cho Lạc Lạc.
“Kẹo que!”
Lạc Lạc cười cười thơm Niệm Niệm một cái, cầm lấy cây kẹo que cười lên khanh khách.
Tô Vũ Đồng đứng ở bên cạnh nhìn thấy con trai của mình vậy mà lại không nhận ra mình, ánh mắt đau xót, nước mắt liền chảy ra.
“Làm phiền cô giúp tôi lấy hai ly rượu sâm banh qua đây.”
Ngay tại lúc mà cô xót xa không ngớt trong lòng, Trần Nghiên Nghiên cùng với Cung Thiếu Dương đến rồi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng nói của Cung Thiếu Dương, lập tức xoay người lại nhìn về phía bọn họ.
Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy mặt của cô, ánh mắt kiên định đột nhiên hoảng hốt một chút, nhưng sau khi nhìn rõ ngũ quan lại khôi phục vẻ bình thường.
Vũ Đồng đã chết rồi, cô ấy còn kỳ vọng cái gì nữa chứ?
Tô Vũ Đồng thấy cô ấy bình tĩnh nhìn mình như vậy, cảm giác chua xót trong lòng càng ngày càng nặng.
Bọn họ chính là bạn tốt rất nhiều năm rồi, vậy mà cô ấy không có cảm giác gì sao?
Có phải ngay đến cả Nghiên Nghiên cũng cho rằng cô chết rồi?
Trần Nghiên Nghiên là y tá, tâm địa vẫn luôn rất lương thiện, nhìn thấy sắc mặt cô không tốt lập tức quan tâm hỏi một câu: “Cô không sao chứ?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, Tô Vũ Đồng lắc đầu, tâm tình nặng nề đi lấy sâm banh cho bọn họ.
Gương mặt hiện tại này của cô, dù có giải thích thế nào chắc bọn họ cũng không tin đâu nhỉ?
Vì vậy cô chỉ có thể chờ đợi, đợi đến khi gặp được Mộ Diệc Thần rồi nói tiếp.
Trần Nghiên Nghiên nhìn bóng lưng của cô có chút thất thần, trong lòng không khỏi cảm thán một câu: “Giống, thật là giống quá!”
Nếu như vừa rồi chính là giống như thật, vậy giờ phút này bóng lưng ấy cũng tương tự như vậy.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Nghiên Nghiên, Tô Vũ Đồng bưng theo rượu sâm banh quay trở lại, nói với bọn họ: “Sâm banh của hai vị.”
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy cô mở miệng lại một lần nữa sửng sốt.
Sao mà giọng nói cũng giống quá đi mất!
Cung Thiếu Dương thấy Trần Nghiên Nghiên sửng sốt, vươn tay đón lấy hai ly rượu sâm banh, nói với Tô Vũ Đồng một tiếng: “Cảm ơn!” Sau đó nói với Trần Nghiên Nghiên: “Chúng ta đi uống một ly với với bác gái.”
Từ sau khi Vũ Đồng mất đi, thần kinh của Nghiên Nghiên cứ như vậy, nhìn thấy những cô gái giống hao hao liền liên tục nhìn chằm chằm vào người ta.
Anh ấy sợ nếu như cô ấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ gặp vấn đề về mặt tinh thần, vì vậy vẫn nhanh chóng phân tán đi lực chú ý của cô ấy.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy lời của Cung Thiếu Dương, lúc này mới lấy lại được tinh thần, nói một tiếng: “Được!”, sau đó đi theo anh ấy.
Hai người bọn họ đi đến trước mặt bà Mộ, sau khi nói với bà ấy mới lời chúc phúc, Cung Thiếu Dương liền hỏi: “Bác gái, sao không thấy Diệc Thần đâu vậy ạ?”
Bà Mộ vẫn luôn không quá thích đón sinh nhật, bởi vì năm nay vừa trong năm mươi tuổi, vì vậy mới đón sinh nhật, một ngày đáng giá để kỷ niệm như vậy Diệc Thần đi đâu rồi chứ?
Bà Mộ tao nhã cười nhạt, ôn hòa nói: Thằng bé đi công tác rồi, có điều nó nói hôm nay nhất định sẽ nhanh chóng trở về.”
Cung Thiếu Dương nghe được lời của bà Mộ trong chốc lát lông mày liền nhíu lại: “Cái tên Diệc Thần này đúng thật là xem lời của cháu như gió thoảng bên tai mà, sao lại đi công tác nữa rồi vậy, trong tháng này cậu ấy đã ngất xỉu ba lần rồi, cậu ấy cứ như vậy thì cơ thể làm sao mà chịu được?”
Từ sau khi Vũ Đồng qua đời, Diệc Thần phát điên hơn ba tháng trời, sau đó mỗi ngày liền vùi bản thân vào trong công việc, đây là không cần mạng sống nữa sao?
Bà Mộ nghe thấy được lời này của Cung Thiếu Dương, ánh mắt xám xịt lại một chút, ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ nói: “Bác cũng không có cách nào.”
Bà ấy cũng rất đau lòng anh, thế nhưng con của bà ấy hoàn toàn không nghe bà ấy khuyên bảo.
Tô Vũ Đồng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, trái tim liền như bị kim đâm vào.
Sao anh lại có thể không quý trọng cơ thể của mình như vậy chứ!
Giả sử như cô thật sự chết rồi, anh cứ không biết tự lượng sức mình như thế, Niệm Niệm cùng với mẹ còn có ông nội phải làm sao đây!
Anh sao có thể không chịu trách nhiệm như vậy chứ!
Tô Vũ Đồng càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt ào ào chảy xuống.
Lúc này xe của Mộ Thần Diệc đã trở lại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua đó, cô cũng không ngoại lệ.
Tiểu Dương mở cửa xe ra, Mộ Thần Diệc bước xuống xe, Chu Lệ Đồng theo sát phía sau, sau khi xuống xe thân mật mà khoác lấy cánh tay anh.
Tám tháng không gặp Mộ Thần Diệc gầy đi rất nhiều, gương mặt anh tuấn lạ thường góc cạnh ngày càng rõ, đôi đông tử trầm màu nâu kia khiến cho người ta không nhìn thấy đáy, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức lạnh như băng biểu thị người lạ chớ lại gần.
Chu Lệ Đồng so với ngày trước càng đẹp hơn, mặc một chiếc váy đen liền thân, bên ngoài khoác một chiếc áo lông chồn màu trắng, cả người chìm trong vẻ quyến rũ lại lộ ra một chút mềm mại, cô ta cứ tự nhiên dựa vào cánh tay của Mộ Diệc Thần như vậy, như chú chim nhỏ nép vào người cùng anh bước vào.
Hình ảnh hài hòa đẹp mắt, hai người xứng đôi vô cùng.
Mọi người nhìn thấy hai người họ thân mật như vậy, đều không thể tưởng tượng nổi mà liếc mắt nhìn qua một cái, đặc biệt là Trần Nghiên Nghiên cùng với Cung Thiếu Dương, bọn họ là người hiểu rõ Mộ Diệc Thần không thích Chu Lệ Đồng như thế nào nhất, bây giờ hai người kia lại dùng phương thức thế này xuất hiện trước mặt mọi người, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Mộ Diệc Thần rốt cuộc đang muốn làm cái gì!
Bà Mộ cau mày, hỏi: “Cas, con đây là?”
Bà Mộ vẫn luôn không thích Chu Lệ Đồng, cho dù tám tháng này cô ta biểu hiện vô cùng xuất sắc, trở lại làng giải trí, bà ấy cũng không thích cô ta.
Bà Mộ muốn hỏi, mọi người cũng muốn hỏi, thế là ánh mắt của tất cả mọi người liền đổ dồn lên trên người Mộ Diệc Thần.
Trước đây hình ảnh anh vì Tô Vũ Đồng điên cuồng vẫn còn rõ mồn một trước mắt, lúc này lại đột nhiên quay ngắt sang thân mật với Chu Lệ Đồng như vậy, đây là bị làm sao chứ?
Mộ Diệc Thần xem nhẹ ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đưa Chu Lệ Đồng bước đến trước mặt bà Mộ, nói:”Mẹ, hôm nay con đưa theo Lệ Đồng trở về là có chuyện muốn tuyên bố với mọi người.”
Bà Mộ thấy anh chính thức nói như vậy, trong lòng lập tức khẩn trương: “Con muốn tuyên bố cái gì?”
Mộ Diệc Thần cười lạnh xoay người lại, đối mặt với tất cả khách khứa ở hiện trường nói: “Lệ Đồng đã mang thai hơn một tháng rồi, tôi với cô ấy sẽ tổ chức đám cưới vào cuối tháng này, hy vọng đến lúc đó mọi người có thể đến tham dự.”
Lời nói này của Mộ Diệc Thần giống như một tia sấm sét trực tiếp bổ vào trên người Tô Vũ Đồng, lục phủ ngũ tạng của cô đau đớn nhộn nhạo cả lên, tất cả những lời muốn nói trong khoảnh khắc toàn bộ đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
Sao lại có thể như vậy?
Vì cái gì!
“Mộ Thần Diệc, đầu óc anh bị mê muội rồi sao, sao anh có thể ở cùng với cô ta chứ!”
Lúc này Thôi Chân Hi và Cung Thiếu Vũ cũng đến rồi, Thôi Chân Hi kích động vô cùng xông tới trước mặt Mộ Diệc Thần, căm tức nhìn anh.
Trước đây Chu Lệ Đồng hại Vũ Đồng như thế, chẳng lẽ anh quên rồi sao?
Sao anh có thể có con với cô ta, còn muốn kết hôn!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!