Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em - Mộ Diệc Thần

Vì em gái Cố Triều Tịch đã chết, hôm nay anh không so đo với anh ta, liền để Vũ Đồng ở bên cạnh anh ta.

Trong lòng Cố Triều Tịch khó chịu, đến giờ cơm mà không muốn ăn gì cả, Tô Vũ Đồng cũng không ăn, Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng không ăn, anh cũng không ăn, thuộc hạ của bọn họ thấy ba vị sếp đều không ăn, không ai dám đi ăn, cứ như vậy luôn ở bên cạnh.

Không khí đau thương, Cố Triều Tịch vẫn luôn trầm lặng, yên tĩnh đợi tin tức.

Buổi chiều đã có kết quả giải phẫu, trong máu của người chết chứa nhiều cồn, trong tình trạng không có ý thức rơi xuống nước chết chìm, không có bất kỳ dấu vết giằng co nào, không có bị xâm phạm, kết quả giám định nguyên nhân cái chết vẫn là chết đuối.

Cảnh sát nói với Cố Triều Tịch rằng bị giết hại và không cẩn thận rơi xuống nước đều hoàn toàn có khả năng, nếu như là bị giết hại, bởi vì thời gian ngâm trong nước quá lâu, cho nên cũng không tìm được manh mối gì trên bề mặt, nhưng mà bọn họ cam kết, nhất định sẽ tìm ra nơi rơi xuống nước của người chết, điều tra ra nguyên nhân cái chết thật sự.

Cố Triều Tịch không phải cảnh sát, bây giờ chỉ có thể để cho cảnh sát đi điều tra, anh ta dặn người đưa Cố Nhã Nhã đến nhà tang lễ, rồi mới dám thông báo cho mẹ của anh ta.

Sau khi Cố Xuân Mình biết được Cố Nhã Nhã đã chết, chịu đả kích rất lớn trực tiếp ngất đi, nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, sau khi Cố Triều Tịch biết chuyện, lập tức vội vàng đến bệnh viện.

Sau khi Cố Xuân Minh tỉnh lại, việc đầu tiên là yêu cầu Cố Triều Tịch đưa bà ta đi gặp Cố Nhã Nhã.

Cố Triều Tịch không lay chuyển được bà ta, chỉ có thể đưa bà ta đi.

Sau khi Cố Xuân Mình nhìn thấy Cố Nhã Nhã, khóc đến chết đi sống lại, Cố Triều Tịch sợ bà ta lại có mệnh hệ gì, ép buộc đưa bà ta rời khỏi.

Bởi vì Cố Nhã Nhã đã chết rất nhiều ngày, còn bị giải phẫu, cho nên tang lễ được sắp xếp vào ngày thứ hai.

Thân là bạn tốt của Cố Triều Tịch, Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên còn có Thôi Chân Hi đều đến dự tang lễ, Cố Xuân Minh nhìn thấy Tô Vũ Đồng liền kích động xông qua đó kéo quần áo của cô.

“Đều tại cô, nếu không phải tại cô, Nhã Nhã của tôi cũng sẽ không chết! Cô trả con gái lại cho tôi!”

Nếu không phải Cố Triều Tịch đối với cô lưu luyến không quên, nói ra những lời tổn thương đến Nhã Nhã, con bé cũng sẽ không uống rượu, không uống rượu thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Cố Xuân Minh đem tất cả những chuyện này đều đổ hết lên đầu Tô Vũ Đồng.

Hạ Tuyết Oánh đứng ở một bên nhìn Cố Xuân Minh gây khó dễ cho Tô Vũ Đồng, đem cái chết của Cố Nhã Nhã đổ lên đầu của cô, âm thầm cười, yên tĩnh nhìn xem Tô Vũ Đồng bị Cố Xuân Minh ngược như thế nào.

Thực ra so với Cố Nhã Nhã, thì người mà cô ta thấy chướng mắt nhất vẫn là Tô Vũ Đồng.

Bây giờ bà Cố càng ghét cô, thì càng có lợi với mình.

Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hi thấy Cố Xuân Minh lôi kéo Vũ Đồng không buông tay, hai người hợp sức kéo Cố Xuân Minh ra.

Cố Triều Tịch nhanh chóng đến nói xin lỗi với Tô Xuân Đồng: “Vũ Đồng, thật xin lỗi, mẹ của tôi quá đau buồn rồi, cho nên mới nói những lời không suy nghĩ như thế, em đừng để trong lòng.”

Anh ta biết rất rõ chuyện này không liên quan gì đến Vũ Đồng!

Hôm nay Vũ Đồng có thể đến tham dự tang lễ của em gái, đã đủ rộng lượng rồi, mẹ còn muốn như thế nào!

Tại sao bà ta luôn nhằm vào Vũ Đồng!

Cố Xuân Mình nhìn thấy Cố Triều Tịch lại đi xin lỗi Tô Vũ Đồng, nổi giận đùng đùng nói: “Con bảo vệ cô ta làm gì, chúng ta tìm lâu như vậy cũng không tìm được Nhã Nhã, cô ta vừa nói giúp đỡ đã tìm được rồi, mẹ nghi ngờ chính là cô ta đẩy Nhã Nhã xuống nước.”

Cố Triều Tịch bị lời nói của mẹ mình làm cho không biết phải làm sao, nghiêm túc chất vấn nói: “Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì thế, tại sao Vũ Đồng muốn giết Nhã Nhã! Mẹ đừng đem tội danh vô căn cứ này gắn lên người cô ấy, cảnh sát đang điều tra, nhất định sẽ tìm được hung thủ thật sự!”

Cố Xuân Minh nghe thấy Cố Triều Tịch thay Tô Vũ Đồng biện bạch, điên cuồng hất tay của Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hi ra, nói: “Tại sao, còn không phải là tại con hay sao! Bởi vì Nhã Nhã muốn đính hôn với con, Tô Vũ Đồng ghen tị, nên đã hại Nhã Nhã! Còn tra cái gì mà tra, cô ta chính là hung thủ thật sự!”

Nếu như không có sự xuất hiện của Tô Vũ Đồng, nhà bọn họ vẫn sẽ hòa thuận vui vẻ giống như trước đây, A Tịch cũng sẽ không giống như bây giờ sinh ra lòng phản nghịch, Nhã Nhã càng không chết.

Tô Vũ Đồng nghe những được lời bất chấp lý lẽ này của bà ta, nghiêm túc nói: “Bà Cố, tôi không thẹn với lòng, mặc dù tôi và Cố Nhã Nhã có chút hiềm khích, nhưng tôi vẫn không ác độc đến mức giết người, nếu như bà đã không muốn nhìn thấy tôi, vậy thì tôi xin cáo từ!”

Nói xong, nhìn về phía Cố Triều Tịch nói: “A Tịch, anh nén đau thương, tôi đi đây!”

Nói xong, cô liền xoay người rời đi, Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hi thấy vậy cũng đi theo cô.

“Vũ Đồng!”

Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng đi rồi, lập tức đuổi theo.

Mẹ của anh ta quả thực là quá đáng quá rồi, anh ta nhất định phải đi giải thích thêm.

Bà Cố thấy Cố Triều Tịch cứ như thế đuổi theo Tô Vũ Đồng rồi, tức đến suýt nữa lại ngất đi, Hạ Tuyết Oánh thấy vậy liền nhanh chóng đi đỡ bà ta, lo lắng nói: “Phu nhân, bà phải bảo trọng!”

Mặt của Cố Xuân Minh tang thương, ngước mắt lên nhìn tấm ảnh nụ cười đầy mặt của Cố Nhã Nhã trên linh đường, đau lòng một hồi, nói với Hạ Tuyết Oánh: “Nhã Nhã của tôi, thật đáng thương! Con bé mới mười tám tuổi thôi!”

Từ ngày bà ta nhận nuôi con bé, liền coi nó như ruột thịt mà nuôi dưỡng, mắt thấy con bé sắp trở thành con dâu của mình rồi, lại gặp phải tai vạ thảm khốc, đây quả thực là muốn lấy mạng của bà ta.

Hạ Tuyết Oánh thấy bà ta khóc, lập tức cũng làm ra vẻ khóc theo: “Phu nhân, mặc dù Nhã Nhã không còn nữa, nhưng con sẽ thay cô ấy hiếu thuận với cô, lúc còn sống người mà cô ấy yêu nhất chính là cô đó, cô nhất định phải bảo trọng thân thể, đừng để cô ấy ở bên đó lo lắng cho cô.”

Bây giờ là lúc bà Cố yếu đuối nhất, chính là lúc thích hợp để cô ta thừa cơ chen vào, nếu như Cố Xuân Minh đem tình cảm đối với Cố Nhã Nhã chuyển sang người cô ta thì tốt rồi.

Cố Xuân Minh nghe được lời nói của cô ta khóc nói: “Tuyết Oánh à, Nhã Nhã có người bạn tốt như con, là phúc của con bé, sau này con cứ gọi ta là bác gái đi.”

Mặc dù Nhã Nhã không còn, nhưng có thể thường xuyên nhìn thấy bạn của con bé, cũng là một loại an ủi.

Hạ Tuyết Oánh vừa nghe, vui vẻ tột cùng, lập tức mang theo nước mắt gọi một tiếng: “Bác gái!” Sau đó nói: “Một lát nữa khách đến rồi, con đỡ bác ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.”

“Được!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!