Bố mẹ nhất định đang ở ngoài nên cậu bé không muốn đi cùng anh ta.
Tinh Ngữ nghe thấy tiếng hét của Niệm Niệm, cô bé lo lắng hỏi: "Niệm Niệm, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói của Tinh Ngữ, ánh mắt của đại ca Hải lóe lên sự hung ác, anh ta rút dao ra.
Niệm Niệm thấy rằng đại ca Hải chuẩn bị làm hại Tinh Ngữ, cậu bé liền lập tức cắn vào cánh tay của anh ta.
Đại ca Hải đang tập trung sự chú ý vào Tinh Ngữ, anh ta muốn giết người diệt khẩu, nên anh ta vốn không nghĩ đến việc Niệm Niệm sẽ cắn mình. Bị đau, đại ca Hải liền ném Niệm Niệm xuống đất.
Niệm Niệm ngã lăn ra đất, cậu bé chớp lấy cơ hội, nhanh chóng đứng dậy và chạy ra ngoài.
Cậu bé biết rằng nếu cậu không dụ đại ca Hải đi thì chị Tinh Ngữ sẽ chết.
Chị ấy thật đáng thương, nếu chị ấy chết như vậy thì bố mẹ chị ấy sẽ đau lòng biết bao.
Đại ca Hải thấy Niệm Niệm bỏ chạy nên tức giận lao ra đuổi theo cậu bé.
Bên ngoài bây giờ toàn là cảnh sát, nếu anh ta muốn mang theo tiền chạy trốn thì chỉ có thể lấy đứa nhỏ kia làm con tin.
Đứa bên trong sống dở chết dở chỉ tổ cản đường, anh ta phải bắt được thằng nhóc kia.
Niệm Niệm chạy rất nhanh nhưng đại ca Hải còn chạy nhanh hơn, một bàn tay to lớn bắt lấy cậu bé, anh ta nói với giọng hằn học: "Thằng nhóc thối tha, lần này mày không chạy thoát được đâu! Dám giở trò với đại ca Hải, mày còn non lắm!"
Hai mắt Niệm Niệm ngập tràn tức giận, cậu bé dùng bàn tay nhỏ đánh mạnh lên người Đại ca Hải: "Khốn kiếp, thả tôi ra!"
"Thả mày ra? Hừ, điều đó tuyệt đối không thể được! Cho dù chết mày cũng phải chết cùng tao!"
Đại ca Hải túm lấy Niệm Niệm rồi quay vào phòng phẫu thuật, anh ta lấy một sợi dây truyền dịch ra và trói tay cậu bé lại, sau đó lôi cậu bé ra ngoài.
Có một vài người bị bắn chết trên hành lang, mặt đất dính đầy máu, Niệm Niệm vô cùng sợ hãi, đôi chân của cậu bé có chút run rẩy.
Thấy cậu bé hoảng sợ, đại ca Hải cố tình kéo cậu bé giẫm vào xác chết.
Dù sao thì Niệm Niệm cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy một người chết ở gần như vậy, lại còn chết một cách khủng khiếp như thế nữa, khuôn mặt cậu bé ngay lập tức trắng bệch ra, cơ thể cứng đờ, để mặc cho đại ca Hải kéo đi.
Đại ca Hải kéo cậu bé đến lối ra vào của tòa nhà và hét to: "Bên ngoài nghe đây! Trong tay tao có một đứa trẻ, nếu bọn mày muốn nó chết thì cứ tiếp tục nổ súng đi!"
Cảnh sát bên ngoài nghe thấy tiếng của đại ca Hải, bọn họ lập tức ngừng bắn, đưa mắt nhìn về phía Sở trưởng và Mộ Diệc Thần, chờ chỉ thị từ hai người. Các vệ sĩ cũng sẵn sàng lao vào để cứu người.
"Anh Mộ?"
Sở trưởng nhìn Mộ Diệc Thần.
Hai mắt Mộ Diệc Thần tối sầm lại, anh nói: "Để anh ta dẫn đứa nhỏ ra ngoài."
"Được."
Sở trưởng nói xong lập tức cầm loa hướng vào cửa tòa nhà, nói: "Muốn chúng tao tin mày thì đem đứa nhỏ ra cho chúng tao xem!"
"Được thôi!"
Đại ca Hải bắt Niệm Niệm đến vốn dĩ là cho bọn họ nhìn thấy, anh ta cầm dao kề vào cổ Niệm Niệm và dẫn cậu bé đến lối vào của tòa nhà.
Anh ta đã quen thuộc địa hình tòa nhà này từ lâu, ở đây vốn không có góc nào có thể đứng để bắn tỉa được.
Tiểu Phương đứng phía trước nhận ra ngay đó là Niệm Niệm, tâm tình của anh ta trở nên phức tạp, anh ta quay người lại và nói với Mộ Diệc Thần: "Tổng giám đốc Mộ, là Niệm Niệm."
Tên côn đồ này khốn kiếp đến mức thực sự bắt thiếu gia của bọn họ làm con tin!
"Nói cho mọi người biết, không được ầm ĩ."
Mộ Diệc Thần nhìn Niệm Niệm bị đại ca Hải bắt làm con tin, anh cảm thấy vô cùng khổ sở, đôi mắt nâu sắc lẹm rơm rớm nước mắt.
Bây giờ tất cả bọn họ phải bình tĩnh, không được để tên côn đồ đó biết rằng Niệm Niệm là con trai của Mộ Diệc Thần.
Niệm Niệm nhìn thấy vệ sĩ nhà mình giữa những người Cảnh sát, tất nhiên cậu bé cũng nhìn thấy bố mình, nhưng cậu bé không gọi, cậu không muốn đại ca Hải biết rằng trong số những người đối diện kia có bố cậu.
"Đều nhìn rõ cả rồi chứ!"
Thấy đám Cảnh sát không nhúc nhích, đại ca Hải nở một nụ cười ngông cuồng.
Hành động bắt con tin của anh ta thực sự rất hiệu quả.
Sở trưởng nghe thấy lời anh ta nói, lập tức cầm loa hét lớn: "Mày đã bị bao vây, đồng bọn của mày cũng đã bị tiêu diệt hết. Đừng giãy dụa vô ích nữa, bỏ dao xuống đầu hàng đi!"
Nghe thấy tiếng quát của Sở trưởng, đại ca Hải chế nhạo, "Mày nghĩ tao ngu sao, bây giờ đám lính bắn tỉa của chúng mày nhất định đang tìm vị trí thích hợp để đứng ngắm. Tao bỏ dao xuống để mày cho nổ tung đầu của tao ra sao?"
Anh ta không bao giờ tin những gì cảnh sát nói. Anh ta chỉ tin vào bản thân mình.
Nghe được lời anh ta nói, Mộ Diệc Thần quay sang nói với Sở trưởng: "Hỏi xem anh ta muốn điều kiện gì!"
Đại ca Hải đưa Niệm Niệm tới cửa, nhất định là có ý đồ, nếu có ý đồ thì sẽ có cách thương lượng.
Anh đã hứa với Vũ Đồng rằng anh sẽ đưa Niệm Niệm trở lại, anh không thể phạm phải bất kỳ sai lầm nào được.
Sở trưởng gật đầu, sau đó lại nhìn Đại ca Hải và hét lên: "Mày có yêu cầu gì thì chúng ta từ từ bàn bạc, đừng làm tổn thương đứa trẻ."
Rốt cuộc cũng nghe được những lời mấu chốt từ Sở trưởng, Đại ca Hải ngang ngược nói: "Yêu cầu của tao rất đơn giản, lập tức mang cho tao một cái xe và tránh đường ra, đến nơi an toàn rồi, tao đương nhiên sẽ thả nó đi!"
Nghe vậy, Sở trưởng quay sang nhìn Mộ Diệc Thần: "Tổng giám đốc Mộ, anh thấy sao?"
Nếu đại ca Hải ôm đứa trẻ khác, không phải là con của Mộ Diệc Thần, bọn họ chắc chắn sẽ không lo lắng nhiều như vậy, lập tức cho người bắn tỉa nổ súng. Nhưng vì đứa trẻ trên tay anh ta là con của Mộ Diệc Thần nên dù có chắc chắn thế nào thì bọn họ cũng không dám bắn, nếu không may làm tổn thương đến đứa trẻ thì vấn đề sẽ phức tạp hơn rất nhiều.
Mộ Diệc Thần lạnh lùng nói: "Đưa cho anh ta một chiếc xe không có nhiều xăng!"
Con dao trên tay đại ca Hải đã cứa một chút vào động mạch của Niệm Niệm, nếu không cẩn thận sẽ đâm thủng, anh phải khiến cho anh ta đặt con dao xuống trước để đảm bảo an toàn cho Niệm Niệm.
Cho anh ta một chiếc xe không có nhiều xăng để anh ta không thể đi xa, không đi xa thì sẽ dễ khống chế hơn.
Khi Sở trưởng nghe thấy những lời của Mộ Diệc Thần, anh ta lập tức hiểu ý, anh ta không thể không thán phục Mộ Diệc Thần một lần nữa. Sau đó anh ta quay lại, giơ loa, hét lên với đại ca Hải: "Tao đồng ý với yêu cầu của mày, nhưng mày phải đảm bảo sự an toàn của đứa bé! "
Lần này bọn họ đến đây là để cứu đứa trẻ.
Nếu như đứa trẻ có xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ thất bại, nhất định Cục trưởng sẽ truy cứu trách nhiệm.
"Đừng nói nhảm nữa, mau lái xe đến cửa ra vào, sau đó tất cả bọn mày lui ra ngoài, đứng cách trạm phòng dịch hai trăm mét!"
Bây giờ đứa trẻ này chính là chiếc phao cứu mạng của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không làm tổn thương cậu bé.
Nhưng chỉ cần rời khỏi được nơi đây thì tên nhóc này chỉ là một món hàng hóa mà thôi!
Nghe thấy yêu cầu của đại ca Hải, Sở trưởng lại nhìn sang Mộ Diệc Thần.
Lùi lại hai trăm mét, nếu lát nữa tên côn đồ kia chạy mất, liệu Tổng giám đốc Mộ có trách bọn họ làm việc kém hiệu quả không?
Nhưng lúc này Mộ Diệc Thần chỉ nghĩ đến việc làm cách nào cho con dao trên cổ Niệm Niệm biến mất càng nhanh càng tốt, anh liền nói với Sở trưởng: "Rút lui!"