Niệm Niệm nghe thấy hai người bán cậu bé đi với giá hai vạn rưỡi, cảm xúc kích động dị thường.
Tết nhất bà nội lì xì cậu bé thôi đã gần chục vạn, bọn họ lại bán cậu bé đi với giá như bán rau củ!
Niệm Niệm kích động nhưng không có ai để ý. Anh Hải đưa tay lấy ra ba cọc tiền trong túi, ném cho bọn họ: “Đếm đi! Ra khỏi cửa này tôi không nhận ăn vạ đâu!"
Nói thật, hai vạn năm mà mua được một đứa trẻ xinh đẹp như vậy thì vẫn lời lắm.
Nếu nhà nào có tiền thích đôi mắt này, kiếm một trăm hay tám mươi vạn là chuyện dễ dàng.
Đại Khuê cười làm lành: “Không cần đếm, chúng tôi tin tưởng anh Hải. Anh là ông chủ lớn thì để ý chút tiền lẻ này làm gì."
Bình thường bọn họ đã từng bán những đứa trẻ có giá gần một nghìn vạn, lúc này bán có hai vạn.
Nhiều một trăm hay thiếu một trăm cũng không sao.
Thấy anh ta không đếm, anh Hải nói: "Vậy thì tốt, hai người trói nó kĩ lại cho tôi đi!"
"Được!"
Lý A Hoa và Đại Khuê cùng nhau nói, trên mặt hai người đều là nụ cười hưng phấn. Bọn họ nhanh chóng cởi Niệm Niệm từ trên ghế xuống, trói tay trói chân, dùng băng dán dán kín miệng lại rồi giao cho anh Hải.
Anh Hải thấy bọn họ đã trói xong rồi thì gật gật đầu: “Tôi đi đây." Sau đó ôm Niệm Niệm đi ngay.
Đại Khuê và Lý A Hoa nhanh chóng tiễn ông ta ra cổng.
Niệm Niệm bị ném vào trong cốp sau, cậu bé chưa từng tuyệt vọng như lúc này, nước mắt lập tức rơi xuống.
Bố mẹ, hai người đang ở đâu, mau tới cứu Niệm Niệm!
Tô Vũ Đồng mơ thấy ác mộng, ngay lập tức tỉnh dậy.
Mộ Diệc Thần không ngủ, đang chờ tin tức phản hồi, thấy cô hoảng sợ ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đáng sợ thì nhanh chóng lo lắng hỏi: "Vũ Đồng, em sao thế!"
Cô đã không ngủ suốt hai ngày hai đêm, mệt đến mức ngã quỵ mới bị anh ôm lên giường, bây giờ mới ngủ được hơn một tiếng mà sao đã tỉnh lại rồi, hơn nữa còn có dáng vẻ như thế này, chẳng lẽ là có chỗ nào không thoải mái?
Tô Vũ Đồng ôm lấy anh, nước mắt chảy ròng ròng, vội vàng nói: "Diệc Thần, em nằm mơ thấy Niệm Niệm bị người khác bán đến một nơi rất đáng sợ."
Cô vừa nói xong, điện thoại Mộ Diệc Thần lập tức vang lên, anh nói với Tô Vũ Đồng: “Anh nghe trước đã." Sau đó ấn nút trả lời: “A lô?"
Tiểu Dương nghe thấy điện thoại đã có người nghe, lập tức nói: "Tổng giám đốc Mộ, camera giám sát đường lớn gần nhà ga ở thị trấn cấp hai Thanh Nguyên có quay lại cậu chủ Niệm Niệm."
Mộ Diệc Thần nghe xong, trong lòng vui mừng nói: "Tiểu Dương, cậu nói lại kĩ càng hơn một chút đi."
Anh phải hiểu rõ tình huống của Niệm Niệm để nói cho Vũ Đồng cho cô an tâm.
Tiểu Dương nghe thấy giọng anh thì nhanh chóng trả lời: "Có người tài xế trên đường trông thấy cậu chủ Niệm Niệm của chúng ta. Tài xế dừng xe hỏi cậu ấy nhưng cậu ấy không trả lời, còn chạy ra đường cái về phía ngã ba, ban đầu lái xe không để ý còn tưởng trẻ em trong thôn, về nhà thấy con gái đang chơi Weibo, nhìn thấy ảnh chụp của cậu chủ Niệm Niệm, hỏi con gái ông ta rồi mới biết được chúng ta đang tìm người."
Mộ Diệc Thần nghe xong, nói: "Nhanh báo cảnh sát đi, sau đó nói nhân viên công ty đặt mục tiêu tìm kiếm ở gần thị trấn Thanh Nguyên."
Niệm Niệm nhất định là đã trốn ra được, cho nên mới không để ý tới lái xe.
Đứa nhỏ này rất thông minh nhanh nhẹn, cảnh giác cũng cao, không dễ dàng tin tưởng người ngoài.
"Vâng, Tổng giám đốc Mộ."
Tiểu Dương cúp điện thoại rồi lập tức liên hệ cảnh sát, sau đó thông báo cho tất cả nhân viên ở Du Châu, để những người ở thị trấn Thanh Nguyên điều động bạn bè thân thích.
Mộ Diệc Thần cất điện thoại, quay người nhìn về phía Tô Vũ Đồng: "Có tin của Niệm Niệm, anh dẫn em đi tìm."
Anh thực sự không đành lòng nhìn dáng vẻ Vũ Đồng mất hồn mất vía thêm nữa, mang cô ra ngoài tìm tốt hơn nhiều so với việc để cô ở lại trong khách sạn chờ anh.
Tô Vũ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần thì lập tức điên cuồng lao đến, nhanh chóng rời giường đi thay quần áo.
Bọn họ vừa rời đi, Cố Triều Tịch liền đi tới khách sạn, nghe thấy lễ tân nói Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng rời đi, anh ta lập tức quay người ra khỏi khách sạn tìm một chiếc xe đi đến thị trấn Thanh Nguyên.
Trên đường anh ta gọi điện thoại cho Tô Vũ Đồng.
"A lô, A Tịch à?"
Tô Vũ Đồng thấy là điện thoại của Cố Triều Tịch thì nghe máy ngay.
Cố Triều Tịch nói: "Vũ Đồng, anh đến Du Châu rồi, Niệm Niệm đang ở thị trấn Thanh Nguyên đúng không? Em nói vị trí cho anh, anh đến tìm chung với em."
Tô Vũ Đồng nghe anh nói sẽ tới, còn tìm con chung với cô, trong lòng hết sức cảm động, liền nhìn về phía Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần cách cô rất gần, nghe được rõ ràng những gì mà Cố Triều Tịch nói. Mặc dù anh không muốn nhìn thấy anh ta, nhưng khi thấy Tô Vũ Đồng nhìn mình, anh vẫn nói: "Em nói với anh ta là chúng ta cũng không biết vị trí cụ thể, sau khi xác định được rồi thì sẽ nói với anh ta sau."
Hiện tại bọn họ vẫn chưa biết được nơi ở chính xác của Niệm Niệm, lúc nào bọn chúng cũng có thể thay đổi phương hướng cho nên chỉ có thể nói như vậy với Cố Triều Tịch, để anh ta khỏi theo cùng rồi lại phải đi tới đi lui.
Tô Vũ Đồng nghe thấy anh nói thế thì nói với Cố Triều Tịch: "A Tịch, hiện tại chỉ có thể xác định Niệm Niệm đang ở Thanh Nguyên, vị trí cụ thể thì bọn em vẫn chưa biết, đợi sau khi xác định được rồi thì em sẽ phát định vị cho anh."
"Được."
Cố Triều Tịch cúp điện thoại, lái xe về phía Thanh Nguyên theo chỉ dẫn phương hướng.
Anh ta quyết định tới Thanh Nguyên trước rồi đợi tin tức của bọn họ.
Đã xác định được phạm vi, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Du Châu nhanh chóng tổ chức nhân thủ liên kết với cảnh sát thị trấn Thanh Nguyên bắt đầu hành động, tìm kiếm Niệm Niệm trong phạm vi toàn thị trấn.
Các công nhân viên của Mộ Diệc Thần cũng bắt đầu thẳng tiến về hướng thị trấn Thanh Nguyên, chỉ cần có chút quan hệ đều nhờ người ta đi nghe ngóng.
Sau khi nghe nhóng xong, có người điều tra ra được chuyện gia đình của Lý A Hoa và Đại Khuê.
Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng không có được tin tức của Niệm Niệm nhưng lại có được địa chỉ của bọn buôn người, lập tức đi đến nhà của Đại Khuê ngay trong đêm.
Hai người còn đang ngủ ngon, mơ đẹp, cửa đã bị vệ sĩ cạy mở.
Nghe thấy tiếng vang, bọn họ đều sợ hãi tỉnh lại, Đại Khuê mở đèn lên, đã nhìn thấy một đám người mặc đồ vest đen, khí thế hung hăng vọt vào, không nói lời gì mà đè Lý A Hoa và anh ta xuống.
"A!"
Lý A Hoa không mặc bao nhiêu quần áo, sợ hãi kêu lớn, bị Tiểu Viên hung hăng tát cho một cái: “Câm cái miệng thối của mày lại! Lúc tra hỏi thì mày hẵng mở miệng!"
Anh ta đã sớm nghe thấy người ta nói người phụ nữ này đánh cậu chủ Niệm Niệm của bọn họ, một tát này còn quá nhẹ.
Tiểu Viên là người đã từng huấn luyện, tát một cái mặt của Lý A Hoa lập tức sưng lên, không dám kêu nữa, hoảng sợ trốn ở trong chăn run lẩy bẩy.
Đại Khuê chưa bao giờ gặp chuyện như thế này, hoảng hốt ghê gớm: “Các anh, các anh tuyệt đối đừng chúng tôi. Chúng tôi có tiền, tôi đưa cho các anh ngay."
Hơn nửa đêm xông vào, ngoại trừ là trộm ra thì anh ta quả thật không biết bọn họ là ai.