Ngắm nhìn vẻ đẹp kiều diễm lộng lẫy của mình trong gương, Tô Vũ Đồng không dám tin vào mắt nữa. Tông trang điểm trầm khói thời thượng, đôi môi đỏ mộng khiến cô cảm thấy như hoàn toàn biến thành một người khác vậy. Cô với lấy vài tờ giấy tẩy trang để xóa đi màu mắt cũng như màu son đã được trang điểm trước đó, cô không thích dáng vẻ hiện tại của mình chút nào. Mở túi lấy ra một hộp phấn mắt hồng và cây son mà cô ưa thích. Quả thực cô không hề biết trang điểm nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân phù hợp nhất với lớp trang điểm nhẹ nhàng này.
Khi cô vừa xong thì cánh cửa phòng đột nhiên được ai đó mở ra, ngoảnh đầu lại, cô nhìn thấy Mộ Diệc Thần âu phục giày da chỉnh tề đang đứng trước mặt. Một bộ âu phục trắng được làm thủ công càng khiến vẻ điển trai của Mộ Diệc Thần thêm nổi bật. Gương mặt lạnh lùng vốn có, cộng với khí chất cao quý như biến anh thành một vị thần quyền lực trên trời cao. Nếu như không phải vì họ đã quen nhau trước đó, cũng không vì những ấn tượng không tốt về anh kia, Tô Vũ Đồng cảm thấy cô cũng sẽ bị mê đắm bởi dáng vẻ đó của anh.
Khi cô đang nhìn về phía Mộ Diệc Thần thì cùng lúc đó anh cũng đang nhìn vào cô, đôi mắt nâu nhạt bình lặng như làn nước bỗng nhiên nhắm chặt vào cô. Nhưng chỉ vài giây sau đó ánh mắt ấy lại trở về như thường, đưa mắt ra hiệu cho cô tiến gần.
Nhìn thấy anh đang lại gần mình hơn, Phương Vũ Đồng khó hiểu chau mày hỏi ngược:
“Tôi chỉ là muốn anh giúp tôi một việc mà anh lại gọi tôi đến tận đây, không những thế còn phải ăn mặc như vậy, rốt cuộc là để làm gì vậy?”
Mộ Diệc Thần trầm mặc nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Tô Vũ Đồng, không chút giấu giếm mà đáp lại:
“Muốn tôi giúp cô thì không cần phải hỏi nhiều.”
Nói cho cô biết thì còn gì là vui nữa, Phương Vũ Đồng cô không phải rất thích chơi trò tính toán sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết cảm giác bị người khác sắp đặt là như thế nào!
Tuy rằng không thích cách nói chuyện này của anh thế nhưng Phương Vũ vẫn cố gắng nhịn lại, thắc mắc với anh:
“Chẳng lẽ anh không muốn hỏi tôi rằng tôi muốn anh giúp gì sao?”
Đây dường như không giống với phong cách của anh, Mộ Diệc Thần mà cô biết là một kẻ không thể chịu thiệt được, sao lại có thể không cần biết rõ mà đã sẵn sàng giúp đỡ. Điều này khiến cô không khỏi nghi ngờ.
Mộ Diệc Thần sững người trong giây lát rồi nhanh chóng nói: “Một là đi theo tôi, hai là tự đi, cô chọn đi!”
Nghe thấy giọng nói ngang ngược quen thuộc của anh, Tô Vũ Đồng tự hiểu rằng cô không thể tiếp tục hỏi được nữa. Với tính cách nhỏ mọn của anh, nếu như anh không giúp nữa thì cô không biết phải làm sao? Dùng hình ảnh để đe dọa một hai lần còn được, chứ nếu dùng nhiều lần quá cô cảm thấy bản thân trở nên đê tiện.
Nghĩ tới đây, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe theo lời anh: “Tôi đi theo anh!”
Nghe thấy cô nói như vậy, khóe môi Mộ Diệc Thần để lộ ra một nụ cười lạnh, quay người bước đi.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy anh đi cũng vội vàng theo ngay sau đó.
Cả hai đi đến cửa thang máy, Tiểu Dương cùng hai tên vệ sĩ đã chờ sẵn ở đó. Nhìn thấy Mộ Diệc Thần đi tới liền kính cẩn cúi người xếp hàng chờ anh tiến vào trong. Ngay sau đó Tô Vũ Đồng cũng đi theo sát theo anh. Nhìn thấy cô tiến lại, ánh mắt Mộ Diệc Thần nhìn thẳng vào người ở bên cạnh, dịch một bước để giữ khoảng cách giữa hai người. Tô Vũ Đồng cũng không hề lấy làm lạ mà ngược lại, cô cũng không muốn quá gần anh. Anh giữ khoảng cách như vậy cũng tốt, cũng khiến cho cô bớt ngại hơn. Mộ Diệc Thần không nói gì, những người khác lại càng không dám, đều yên lặng đứng chờ.
“Ting!”
Vài giây sau đó thang máy dừng lại, âm thanh báo hiệu được phát ra xóa đi bầu không khí yên ắng trước đó, đôi chân dài của Mộ Diệc Thần bước ra ngoài, Tô Vũ Đồng cũng không chần chừ mà nhấc váy đuổi theo anh. Mộ Diệc Thần cao hơn Tô Vũ Đồng một cái đầu, một bước của anh bằng hai bước của cô, để có thể đuổi kịp cô chỉ còn cách chạy theo anh.
Đến nơi, Tô Vũ Đồng nhận ra Mộ Diệc Thần đã đưa cô tới một buổi dạ tiệc.
“Tay!”
Trong khi Tô Vũ Đồng vẫn chưa khỏi sững sờ, Mộ Diệc Thần liền đưa tay ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về cô. Tuy rằng không muốn chạm vào, càng không muốn có chút dính líu gì tới một kẻ nhỏ mọn như anh, nhưng để có được sự giúp đỡ của anh, cô vẫn cứng đầu nhẫn nhịn đi tới khoác tay anh.
Nhìn dáng vẻ của Tô Vũ Đồng tựa như một chú nhím bất cứ lúc nào cũng có thể đâm chọc vào người khác mà hôm nay lại trở nên ngoan ngoãn trong vòng tay anh, nếu mọi chuyện thuận lợi, trong lòng Mộ Diệc Thần truyền đến một cảm giác mãn nguyện, gương mặt anh để lộ một tia hiền dịu. Thậm chí đến Tiểu Dương là trợ lý đã đi theo anh rất nhiều năm nay cũng chưa hề thấy dáng vẻ của anh như lúc này. Ngay cả khi đối với Chu tiểu thư cũng không hề để lộ ra ánh mắt như vậy, trong giây lát Tiểu Dương cảm nhận như bản thân đang bị hoa mắt vậy.
Tô Vũ Đồng bị Mộ Diệc Thần dẫn vào trong một buổi tiệc xa hoa, nhìn vào dòng chữ lớn trên màn hình hiển thị, cô phát hiện ra bản thân đã được đưa tới buổi tiệc mừng kỉ niệm 50 năm thành lập của tập đoàn Tô Thị. Nhưng có gì đó không đúng, trước đây ông nội đã từng nói với cô về ngày thành lập của công ty, nếu cô nhớ không nhầm thì phải là tháng sau mới đúng. Tô Vũ Đồng không biết lí do tại sao lại được tổ chức sớm hơn như vậy, tuy nhiên đột nhiên đến đây, cô nhất định có thể gặp được ông nội rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô có chút kích động, cảm giác lo lắng trước đó nay đã biến mất hoàn toàn trong đầu cô, cánh tay cô khoác trên tay Mộ Diệc Thần trở nên tự nhiên hơn, ánh mắt quét qua mọi ngóc ngách trong buổi tiệc. Miệng cô lẩm bẩm hai chữ “Ông nội, ông nội..”, láo liếc tìm kiếm, không bỏ xót qua một ai.
Cô đang tìm ông nội nên hoàn toàn không hề để ý tới giữa căn phòng cũng có một người con gái ăn diện và trang điểm giống y như cô. Hơn nữa, việc cô khoác tay Mộ Diệc Thần tới đây cũng đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong buổi tiệc hôm nay.