Cô sợ ông nội nghe thấy lại giật mình, bệnh đó phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ.
Niên Niên hiểu chuyện gật đầu, cười hi hi nói:
-Mẹ yên tâm, con biết nên nói gì mà.
Cậu bé cũng không muốn cụ lo cho cậu.
-Thật ngoan!
Tô Vũ Đồng cười nắm lấy tay Niên Niên.
Mộ Diệc Thần ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn bọn họ, mặt mày ngập tràn ý cười.
Thăm Tô Chính xong, cả nhà ba người về trang viên nho.
Hai tuần không về, vườn nho càng xanh hơn, bên ngoài biệt thự nở đầy các hoa đủ mọi màu sắc, khiến người nhìn thấy rất thoải mái.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng ngắm nhìn cảnh sắc trước mắt, mỉm cười nói với cô:
-Đợi đến mùa nho chín, chúng ta cùng trở lại hái nho nhé.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của anh chỉ cười, Niên Niên lại cực kỳ vui sướng, vỗ tay nói:
-Được ạ được ạ! Đến lúc đó con phải hái thật nhiều thật nhiều.
Tô Vũ Đồng thấy Niên Niên vui như vậy, nói với cậu bé:
-Được rồi, con vừa khoẻ lại, không được hứng gió, chúng ta về thôi.
Mùa thu nho chín, không biết lúc đó Mộ Diệc Thần đã nhận ra mình chưa.
Tuy hai ngày nay cô rất vui, nhưng cái này từ đầu đến cuối đều vướng mắc trong lòng cô, không cởi bỏ được cô khó mà thực sự sống yên ổn.
Mộ Diệc Thần không hề biết trong lòng Tô Vũ Đồng đang nghĩ gì, thấy cô đột nhiên cụt hứng, liền chau mày.
Lúc ăn tối, Tô Vũ Đồng nhận được điện thoại của Cố Triều Tịch.
-A lô, Vũ Đồng, khi nào em quay về, Đại Phong bọn anh có công trình rất thích hợp với Tô Thị các em.
Anh đã về được mấy ngày rồi, sao cô còn chưa có ý định quay về, trong lòng anh có chút sốt ruột, chỉ có thể dùng cái cớ này giục cô quay về.
Tô Vũ Đồng vừa nghe có công trình lớn, lập tức có tinh thần nói với anh:
-Một hai ngày nữa, đợi chúng ta gặp mặt rồi bàn chi tiết.
Bố mẹ cô chính là quá ưu tú mới bị Lâm Yên Nhiên hại chết, bây giờ Tô Thị chỉ còn có cô, cô buộc phải vì ông nội và bố mẹ làm Tô Thị lớn mạnh, như vậy mới có thể xứng với bọn họ.
Cố Triều Tịch nghe thấy lời này của cô, trong lòng rất vui, cười nói:
-Được, vậy thì quay về rồi nói.
Người anh bây giờ tuy ở Guang Thành, nhưng lòng vẫn ở lại Mỹ, nghe thấy cô nói cuối cũng cũng muốn trở về, trong lòng anh rất vui mừng.
-Ừm, vậy đi, bye bye.
Tô Vũ Đồng nói xong, sau đó cúp máy.
Mộ Diệc Thần thấy vậy, liền hỏi:
-Cố Triều Tịch có chuyện gì, còn muốn nói trước mặt em?
-Chuyện công việc.
Tô Vũ Đồng đáp rất thẳng thắn, bởi vì cái này căn bản không có gì phải giấu giếm.
Mộ Diệc Thần thấy cô trả lời rất qua loa, lập tức lại hỏi:
-Công việc gì?
Bây giờ chuyện của Tô Vũ Đồng, cho dù nhỏ cỡ nào, với anh cũng đều là chuyện lớn.
Cô là mẹ của con anh, vợ của anh, sau này tất cả mọi thứ của cô anh đều muốn biết.
Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thầnn kiêu căng, lại cũng giống như những chàng trai bình thường hỏi dò linh tinh, nhìn anh chằm chằm ba giây:
-Tổng giám đốc Mộ, tôi cảm thấy chuyện công việc không phải báo cáo với anh!
Đây là bí mật kinh doanh của Tô Thị, cô cần báo cáo với tổng giám đốc Hoa Thành sao?
Tuy bọn họ là vợ chồng hợp pháp, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy.
Mộ Diệc Thần nghe cô nói vậy, bắt đầu suy nghĩ lung tung, mặt trầm đi không vui.
Tô Vũ Đồng thấy anh nghiêm mặt, cũng mặc kệ anh, ăn cơm xong, dẫn Niên Niên đi dạo bộ.
Tổng giám đốc Mộ gần đây khẩu vị chua hơn, anh thích ăn giấm, thì cho anh ăn đã, cô coi như được hời rồi.
(*ăn giấm tiếng Trung đồng nghĩa với ghen)
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng vứt anh lại như vậy, tức tối không trút ra được, lúc này Tiểu Dương gọi điện thoại cho anh.
-Sếp Mộ, chuyện đã điều tra rõ rồi.
Mộ Diệc Thần nghe thấy anh nói vậy, màu nặng nề trên khuôn mặt tan biến hết, nghiêm túc nói:
-Anh nói đi, tôi nghe đây.
Tiểu Dương lập tức đem chuyện Tần Hồng Vũ điều tra được báo cáo với Mộ Diệc Thần:
-Sếp Mộ, sáu năm trước người ngủ cùng anh ở khách sạn Aville không phải Tô Vũ Nồng, mà là cô chủ. Là mẹ con Lâm Yên Nhiên hãm hại cô chủ, nói với cô ấy đẩy chủ tịch xuống tầng, hại cô ấy bị nhốt vào đồn cảnh sát. Sau đó Lâm Yên Nhiên mua chuộc mộ bác sĩ tên là Lý Tại Minh, bảo hắn ta vu oan cho cô chủ là bị bệnh thần kinh, cô chủ lại bị đưa vào bệnh viện tâm thành Giang Thành. Lâm Yên Nhiên cho Lý Tại Minh không ít tiền, cô chủ ở bệnh viện tâm thần chịu đựng hết mọi sự hành hạ của hắn ta, may có Trần Nghiên Nghiên giúp cô ấy mới giữ được cậu chủ nhỏ. Cô chủ trốn trong xe đi biểu diễn từ thiện của Đại Kỳ chạy trốn được một lần, nhưng Lý Tại Minh gọi điện cho phó tổng Tề giúp bắt lại, cô chủ trở về không lâu sau thì sinh ra cậu chủ nhỏ, mẹ con Lâm Yên Nhiên sợ chuyện truyền ra nên lại đưa cô ấy đến Hàn Quốc.
Mộ Diệc Thần vừa nghe mặt đầy kinh ngạc, nắm chặt điện thoại trong tay.
Thì ra anh không nhớ được là có Niên Niên với Vũ Đồng từ khi nào, là do mẹ con Lâm Yên Niên giở trò!
Bọn họ đêm đó không những tính kế với anh, còn tính kế với cả Vũ Đồng.
Bị làm vật thay thế, bị đổ oan đẩy ông nội Tô xuống tầng, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, chịu đựng đến khi sinh con, lại bị đưa tới Hàn Quốc.
Rốt cuộc cô đã chịu bao nhiêu khổ cực vậy?
Mộ Diệc Thần không dám nghĩ tới, vừa nghĩ lòng liền đau như cắt, lúc này anh thực sự rất muốn lôi Lâm Yên Nhiên đã chết ra, làm bà ta chết thêm lần nữa!
-Sếp Mộ?
Tiểu Dương nói xong, đợi rất lâu Mộ Diệc Thần cũng không lên tiếng, anh liền gọi anh ấy một tiếng.
Mộ Diệc Thần lạnh giọng nói vào điện thoại:
-Tìm Lý Tại Minh đó cho tôi!
Lâm Yên Nhiên tuy đã chết rồi, nhưng anh ta còn sống, vì tiền anh ta lại có thể bán đứng nhân cách của mình!
Loại người cặn bã này phải chết!
Còn có một thứ khiến anh căm tức nhất, khi đó nếu không phải hắn ta gọi điện cho phó tổng Tề, mấy nhân viên kia của Đại Kỳ cũng sẽ không truy đuổi Vũ Đồng, vậy anh cũng sẽ không cho rằng cô chính là kẻ điên.
Tiểu Dương nghe thấy lời anh nói, lập tức đáp:
-Sếp Mộ, tôi đã tra được tung tích của hắn rồi.
Tần Hồng Vũ đem thứ tìm được giao cho anh xong, anh liền cho người đi tìm tung tích của Lý Tại Minh.
-Rất tốt, khống chế hắn ta cho tôi, đợi tôi về xử lý!
Đợi anh tìm hiểu rõ Lý Tại Minh đã làm những gì với Vũ Đồng, anh sẽ quyết định xử lý hắn ta thế nào sau!
-Vâng, sếp Mộ.
Tiểu Dương kính cẩn đáp.
Mộ Diệc Thần cúp máy, lập tức gọi cho Cung Thiếu Dương.
Cung Thiếu Dương vừa thấy sMộ Diệc Thần gọi tới, liền cười nghe máy:
-A lô? Diệc Thần, sao lại nhớ đến gọi điện cho mình thế?
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời nói của Cung Thiếu Dương liền nói:
-Ai nói mình tìm cậu?
Cung Thiếu Dương có chút ngây người nói:
-Cậu không tìm mình thì gọi điện cho mình làm gì?
Lẽ nào gọi nhầm sao?
Nhưng không đúng, Mộ Diệc Thần là người thế nào chứ.
-Bảo Nghiên Nghiên nhà cậu nghe máy.
Mộ Diệc Thần không muốn vòng vo với Cung Thiếu Dương, liền thể hiện rõ ý của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!