"Các vị mau tránh ra, để chúng tôi lo."
Vào lúc này nhân viên cứu hỏa chạy đến.
Mấy người vây quanh Tô Vũ Đồng thấy vậy mau chóng đứng sang một bên.
Nhân viên cứu hỏa tiếp nhận hiện trường, tiến hành dập lửa cứu người.
Thấy nhân viên cấp cứu bận bựu một lúc nhưng Tô Vũ Đồng vẫn nhắm mắt không chút động tĩnh, tâm trạng Mộ Diệc Thần có chút phức tạp, anh hỏi nhân viên chữa cháy một câu, "Tình hình cô ta sao rồi?"
Nhân viên cứu hỏa đang tiên hành kiểm tra lên tiếng: "Cô ấy không bị thương ở ngoài da, nhưng hô hấp rất yếu, bước đầu nghi ngờ trúng độc cacbon ô xít, còn tình trạng khác vẫn chưa rõ, cần phải đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra, đúng rồi, tốt nhất nên có một người đi cùng cô ấy."
Nhân viên chữa cháy nói xong thì cùng với một vài người khác mau chóng đưa Tô Vũ Đồng lên cáng đơn rồi khiêng đi.
Sau khi biết được tình hình của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần vốn định ở lại đây để giải quyết chuyện này, cử một người khác đi theo cô, dù sao thứ anh có là tiền, cứ giao cho bệnh viện gắng sức cấp cứu là được rồi.
Thế nhưng, khi ánh mắt anh vô tình nhìn thấy chiếc điện thoại mà Tô Vũ Đồng nắm chặt trong tay thì đã lập tức thay đổi ý định.
Cô gái này thật là...
Trong chiếc điện thoại đó chắc chắn có ảnh của anh và Châu Li Đồng, nếu bị người khác nhìn thấy thì nguy to.
Mộ Diệc Thần không đứng nhìn được nữa mà vội vàng đuổi theo sau.
Đến bên cạnh Tô Vũ Đồng, anh lập tức đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, nhưng thế nào cũng không kéo được nó ra, chiếc điện thoại như bị dính chặt vào tay Tô Vũ Đồng vậy.
Không còn cách nào khác, để bí mật không bị bại lộ, anh chỉ có thể trèo lên xe cứu thương cùng cô đến bệnh viện.
Thấy tổng giám đốc nhà mình ngồi lên xe cứu thương đi rồi, Tiểu Vương có chút bối dối, thường ngày những chuyện nhỏ nhặt như vậy tổng giám đốc nhất định sẽ không tự mình làm.
Tâm tư của tổng giám đốc thật khó đoán, từ lúc anh quen biết cô Tô này thì những việc không bình thường đột nhiên xảy ra nhiều hơn.
Haizd!
Tiểu Vương thở dài, bố anh ta đã dặn dò rất kỹ, bản thân là tài xế của tổng giám đốc, tổng giám đốc ở đâu thì anh ta bắt buộc phải có mặt ở đó.
Tiểu Vương không dám chậm trễ nữa, anh ta mau chóng khởi động xe rồi đuổi theo xe cứu thương.
Thấy vậy trưởng phòng hậu cần cũng lập tức ngồi lên xe của mình, sự việc thành ra như vậy, ông ta nhất định phải đi xoay chuyển tình hình.
"Anh rể!"
Triệu Tiểu Đào thấy trưởng phòng hậu cần lên xe thì chạy đến bên cạnh nóng nảy gọi to.
Trưởng phòng hậu cần biết cậu ta muốn nói gì, sắc mặt ông ta nghiêm túc nhìn Triệu Tiểu Đào nói: "Tiểu Đào, lần này quả thực là sai lầm của cậu, từ ngày mai cậu không cần phải đi làm nữa."
Lần này đến bản thân ông ta cũng không biết thế nào, làm sao còn sức để bảo vệ cho Triệu Tiểu Đào.
Muốn trách phải trách bản thân cậu ta không biết tự phấn đấu.
Nói xong, trưởng phòng hậu cần khởi động xe đuổi theo chiếc Maybach của Mộ Diệc Thần.
Mặc dù Triệu Tiểu Đào không muốn từ bỏ công việc nhẹ nhàng này, nhưng nghe thấy những lời của trưởng phòng hậu cần, cậu ta biết rằng lần này bản thân không còn cơ hội nữa rồi, đành phải quay người rời khỏi tòa cao ốc Hoa Thành.
Xe cấp cứu chạy thẳng đến bệnh viện đứng thứ hai của Giang Thành, các bác sĩ và y tá của khoa cấp cứu lập tức đưa Tô Vũ Đồng sang xe đẩy rồi nhanh chóng đưa cô đến phòng cấp cứu.
Nhìn thấy những bước chân vội vàng của bọn họ và đôi mắt nhắm chặt của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần không hiểu tại sao trong lòng anh có chút hoảng loạn, bước chân cũng tăng tốc đuổi theo.
"Xin mời ngài đợi ở bên ngoài."
Bác sĩ ngăn cản Mộ Diệc Thần để anh lại bên ngoài phòng cấp cứu, lúc này anh mới hoàn hồn, chán nản nghĩ tại sao vừa rồi bản thân mình lại thất lễ như vậy.
Tô Vũ Đồng không quan trọng, anh theo cô đến đây vì chiếc điện thoại kia thôi, bản thân anh vừa rồi đã làm gì vậy!
Sau khi bình tĩnh lại, anh xoay người ngồi xuống ghế chờ.
Cấp cứu xong Tô Vũ Đồng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cô vẫn hôn mê bất tỉnh vầ đã được chuyển đến phòng bệnh riêng, Mộ Diệc Thần vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh cô.
Thấy vậy trưởng phòng hậu cần mới cẩn thận nói với Mộ Diệc Thần: "Tổng giám đốc, tôi ở lại trông nom là được rồi, hôm nay giám đốc đã vất vả rồi, ngài hãy về trước đi."
Nếu lúc này ông ta không thể hiện được sự có ích của mình, e là Hoa Thành sẽ không còn chỗ cho ông ta nữa.
"Không cần!"
Mộ Diệc Thần ở lại là có mục đích riêng của mình, anh đương nhiên sẽ không cần đến người khác, vì thế anh đã lạnh lùng nói ra hai chữ đó.
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Mộ Diệc Thần, trong lòng trưởng phòng hậu cần cũng lạnh đi nửa phần, ông ta cúi chào Mộ Diệc Thần rồi áy náy nói: "Tổng giám đốc, thật sự xin lỗi! Tất cả đều do tôi sơ suất mới gây tổn thất lớn như vậy cho công ty."
Ông ta đã làm việc ở Hoa Thành mười mấy năm rồi, làm sao không có cảm tình với công ty được, nếu đột nhiên phải rời đi thì thật sự ông ta không nỡ chút nào.
Nghe thấy lời xin lỗi của ông ta, trên mặt Mộ Diệc Thần cũng không có chút cảm xúc nào, anh chỉ lạnh lùng nói một câu: "Thứ tôi cần không phải lời xin lỗi hay sự áy náy của ông, mà thứ tôi cần chính là chân tướng sự thật, ông lập tức điều tra rõ chuyện này cho tôi!"
Chuyện này chắc chắn có người bày ra, phòng tài liệu có rất nhiều tài liệu quan trọng, không cần biết lần này người phóng hỏa nhằm vào Tô Vũ Đồng hay phòng tài liệu thì đều gây tổn thất cho công ty, anh nhất định không bỏ qua, nhất định phải điều tra rõ ràng.
Dám gây chuyện trên địa bàn của anh, thật muốn chết rồi!
Trưởng phòng hậu cần tưởng rằng bản thân sắp bị đuổi việc, nào ngờ nghe thấy những lời của Mộ Diệc Thần, ông ta lập tức lấy lại được tự tin, kích động nói: "Vâng, tổng giám đốc, lần này tôi tuyệt đối sẽ không để ngài phải thất vọng."
Sự việc lần này hại ông ta suýt chút nữa mất việc, ông ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
"Nhớ kỹ những lời ông nói, đi đi!"
Mộ Diệc Thần lạnh lùng nói xong cũng không thèm nhìn trưởng phòng hậu cần một cái, ánh mắt lại tập trung vào chiếc điện thoại trong tay Tô Vũ Đồng.
"Vâng."
Trưởng phòng hậu cần đáp một tiếng rồi vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Trưởng phòng hậu cần vừa đi khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiểu Vương và Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần không lên tiếng, mắt luôn nhìn Tô Vũ Đồng, Tiểu Vương không dám ngồi ngang hàng vơi anh nên đành phải đứng ở cửa.
Chớp mắt đã đến 12 giờ đêm, ngoài cô Châu ra thì đây là lần đầu tiên Tiểu Vương thấy tổng giám đốc ở bên một cô gái lâu như vậy, trong lòng anh ta rất kinh ngạc nhưng cũng không dám nói gì, chỉ tiếp tục đứng đợi một bên.
"Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu về đi!"
Mộ Diệc Thần bất thình lình mở miệng nói với Tiểu Vương.
Hôm nay Tiểu Vương đã cãi lệnh của Mộ Diệc Thần một lần, anh ta không dám làm vậy lần nữa nên đã cung kính đáp, "Vâng!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!