Tô Vũ Đồng không dễ gì mới về đến nhà, khi xuống xe lại trượt chân, vú Trương giật mình, vội vã chạy lại đỡ cô:
-Cô chủ, có bị thương không?
Người ngồi trên Maybach kia, nhìn thấy cô ngã, tay siết chặt lấy vô lăng.
Tô Vũ Đồng cười bò dậy trên nền tuyết:
-Vú Trương, tôi không sao, tuyết này rất dày, giống như kẹo bông vậy.
Vú Trương nghe nói không sao, lúc này mới yên tâm, giúp cô phủi tuyết trên người nói:
-Cô chủ, tôi đoán cô sắp về, cho nên nấu canh gừng làm ấm người cho cô, cô mau vào uống một bát, thời tiết này thực sự quá lạnh.
Tô Vũ Đồng cũng không phản đối, gật đầu nói:
-Được!
Sau đó chùng vú Trương đi vào cửa nhà mình.
Canh gừng Vú Trương nấu có mùi vị đặc biệt, Tô Vũ Đồng uống xong, vội vã uống một ngụm nước.
Thấy dáng vẻ của cô, vú Trương cười nói:
-Cô chủ, cô ngồi một lúc, tôi đi làm cơm cho cô.
Tô Vũ Đồng gật đầu, sau đó lấy điện thoại mở wechat tìm Nghiên Nghiên và Chân Hy nói chuyện.
Ăn cơm xong, cô liền lên tầng.
Cô không thấy, một chiếc Maybach đỗ ở nơi cách nhà họ Tô không xa, đến khi phòng cô tắt đèn trong đêm mới rời đi.
Một ngày mới, thời tiết vẫn dưới 0 độ, bông tuyết dường như yêu duy nhất thành phố này, cứ lất phất bay.
Tuyết trên đường bị giẫm nát được tạo hình lại, khắp nơi đều là một màu trắng mênh mông, trên cây treo từng giọt băng trong suốt, lấp lánh rất đẹp.
Tô Vũ Đồng đến công ty, Đường Đường lập tức mang một phần văn kiện qua:
-Sếp Tô, trung tâm thương mại quốc tế sắp hoàn tất rồi, đây là sổ kết toán công trình, mời cô xem qua.
Tô Vũ Đồng gật đầu, nhận lấy văn kiện, nói:
-Cô đi làm việc trước đi, tôi xem xong sẽ gọi cô.
-Vâng.
Đường Đường kính cẩn nói rồi quay người trở về khu vực làm việc của mình.
Cô vừa ngồi xuống, Tiểu Vy lại đi tới bàn làm việc của Tô Vũ Đồng:
-Sếp Tô, sắp hết năm rồi, những thứ này đều là quà dự tính cho khách hàng tôi dựa theo quy định mọi năm, mời cô xem qua.
Tô Vũ Đồng nhìn sổ quyết toán, nói với Tiểu Vy:
-Nếu mọi năm đều tặng như vậy, thì năm nay làm như cũ đi.
-Vâng.
Tiểu Vy đáp, quay người rời đi.
Trong phòng làm việc vô cùng bận rộn, thời gian nhanh như cắt, chớp mắt đã đến trưa.
Cố Triều Tịch gọi điện đến hẹn Tô Vũ Đồng cùng ăn cơm, để tiện cho cô, hai người hẹn nhau ở chỗ cách công ty của Tô Vũ Đồng khá gần.
Lúc ăn cơm, Cố Triều Tịch và Tô Vũ Đồng người trước người sau đều nhận được điện thoại từ thư ký của mình, bảo bọn họ vợ của chủ tịch thành phố tối mai chuẩn bị buổi từ thiện, mời bọn họ tham dự.
Vợ chủ tịch thành phố mỗi năm vào thời gian này đều sẽ tổ chức buổi từ thiện, quyên góp vì những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi, để bọn chúng có thể đón cái tết tử tế.
Giúp đỡ những người yếu đuối không nơi nương tựa, Cố Triều Tịch và Tô Vũ Đồng tất nhiên sẽ không chối từ, vậy nên đã đồng ý.
Tô Vũ Đồng cúp máy, nhìn sang Cố Triều Tịch:
-A Tịch, em là lần đầu tiên tham gia loại hoạt động này, anh kể cho em được không?
Bây giờ cô tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc Tô Thị, không thể là Tô Thị mất mặt được.
Cố Triều Tịch cười quyến rũ, đôi mắt đào hoa sáng rực:
-Ngoài quyên góp tiền ra, không khác gì những bữa tiệc khác, em đi cùng anh là được.
Anh sẽ không để cô bẽ mặt, yên tâm là được.
-Đi cùng anh?
Chiếc đũa trong tay Tô Vũ Đồng chợt ngừng lại, cười:
-Lúc quyên tiền phải làm sao, em không giàu có như anh, nhỡ bị phóng viên so sánh, em sẽ ngượng nhường nào.
Cố Triều Tịch bị lời nói của cô chọc cười, chiều chuộng nói:
-Mạnh dạn quyên góp, anh thay em trả.
Cô bé ngốc này, lại còn sợ bị người ta so sánh chê cười.
Buổi từ thiện đều là tùy tâm quyên góp, không có quy định ai phải quyên góp bao nhiêu.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời anh nói, đặt đũa xuống bê ly nước lên:
-Đừng, tốt xấu gì em cũng đại diện cho Tô Thị, sao có thể để anh quyên tặng chứ.
Nụ cười của Cố Triều Tịch vẫn như cũ:
-Được, tùy em, em nói thế nào, thì thế ấy.
Chỉ cần cô vui là được.
Thấy anh vẫn chiều theo mình như vậy, Tô Vũ Đồng cười ngọt ngào với anh:
-Có anh trai như anh, thật tốt.
Cố Triều Tịch một tay chống cằm, híp mắt lại, cười liên tục:
-Nếu anh đã tốt vậy, chi bằng anh và em ở bên nhau đi?
-Khụ!
Tô Vũ Đồng suýt chút bị sặc nước, dùng khăn lau miệng, cười nói:
-Em suýt thì tin đấy, trước đây khi em mất trí nhớ, anh đã trêu em như thế, bây giờ vẫn còn vậy, anh có ngại không thế?
Cố Triều Tịch thấy cô coi lời mình nói là trêu đùa, cũng không tức giận, chỉ cười nhẹ:
-Anh tưởng lần này em sẽ đống ý chứ, haizz, con bé thối thật là nhạt nhẽo, mất cả hứng!
Tô Vũ Đồng nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần pha trò, trêu ghẹo nói:
-Nếu đến 30 tuổi em vẫn chưa gả đi, chúng ta ghép lại với nhau thế nào?
Cố Triều Tịch nghe vậy, suýt chút phun rượu trong miệng ra, dùng tay chỉ Tô Vũ Đồng:
-Đây là em nói đấy nhé, năm nay em 24, anh đợi em 6 năm, em không được nuốt lời đâu đấy!
Nếu là thật, đừng nói 6 năm, 10 năm anh cũng có thể đợi.
-Phì!
Tô Vũ Đồng bật cười, tưởng Cố Triều Tịch còn đang đùa, đáp:
-Nói lời giữ lời, lời nói không có căn cứ, đóng dấu cái.
Tô Vũ Đồng nói xong giơ thẳng ngón tay cái về phía Cố Triều Tịch, Cố Triều Tịch cười, cùng đưa ngón cái của anh ra ấn lên, cười nói:
-Được rồi, từ bây giờ trở đi, em chính là vợ nuôi của anh rồi.
-Xùy, anh ấy!
Tô Vũ Đồng thu ngón cái, đập lên tay anh:
-Anh là ông chủ bất động sản sao?
Cố Triều Tịch vui sướng, khuôn mặt tuấn tú cười toe toét, hài hước nói một câu:
-Dấu đóng rồi, nuốt lời sẽ biến thành con cún đấy!
Tô Vũ Đồng cong môi lên, mắng:
-Anh mới là cún con ấy!
-Được được được, anh cũng biến thành cún con với em, được chưa?
Cố Triều Tịch trong mặt ngập tràn sự cưng nựng.
-Xùy!
Tô Vũ Đồng bật cười lần nữa.
Không khí rất vui vẻ, Mộ Diệc Thần luôn âm thầm quan sát trong góc tối, sắc mặt lại tái mét.
Anh không muốn tiếp tục nhìn nữa, quay người rời đi.
Chiều hôm sau, Cố Triều Tịch lái chiếc xe Bugatti sang chảnh của anh đến đón Tô Vũ Đồng, hai người cùng đi đến buổi từ thiện.
Bữa tiệc linh đình, nâng ly cạn chén, những nhân vật nổi tiếng tầm cỡ, thương gia giàu có trong xã hội đứng đầy trong đại sảnh xa hoa, Tô Vũ Đồng bê ly rượu vang cùng Cố Triều Tịch, không cần chủ động chào hỏi người khác, thì đã có người đến cạn ly với bọn họ.
-Vũ Đồng!
Trần Nghiên Nghiên trong đám người nhìn thấy Tô Vũ Đồng, buông tay Cung Thiếu Dương, xách váy lên chạy về phía cô.
Tô Vũ Đông thuận theo âm thanh nhìn qua, cười gọi một tiếng:
-Nghiên Nghiên.