Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của anh, trong lòng ngạc nhiên, lập tức lau nước mắt:
-Cái gì mà ruột với kế, tôi chỉ biết tô gả cho anh, cậu bé bây giờ là con trai tôi.
Cô vẫn phải kiềm chế tình cảm của bản thân, không được để Mộ Diệc Thần tiếp tục điều tra.
Nếu anh biết cô thực sự là mẹ ruột của Niên Niên, hậu quả cô không dám nghĩ đến.
Mộ Diệc Thần thấy cô nói nghiêm túc như vậy, mặt mày tràn ngập ý cười:
-Được được được, thằng bé là con trai cô, được chưa?
Những người phụ nữ trước đây tiếp cận anh, trên miệng bọn họ đều nói thích Niên Niên, nhưng anh lại không cảm nhận được sự yêu thích của bọn họ, duy chỉ có Tô Vũ Đồng, tình cảm của cô mãnh liệt mà chân thật như vậy.
Anh cũng sẽ không nghi ngờ gì thêm, cô đối xử với Niên Niên có mục đích gì nữa.
Cô thực sự là vì thích mình nên mới thích Niên Niên.
Nghe thấy Mộ Diệc Thần tự nói thừa nhận Niên Niên là con cô, trong lòng Tô Vũ Đồng có hàng nghìn cảm xúc, nhất thời không biết tiếp lời Mộ Diệc Thần thế nào.
Về đến chung cư Lạp Đề, Mộ Diệc Thần liền đi ra ban công gọi điện cho Tiểu Dương, hỏi anh tung tích của Lâm Yên Nhiên.
Nếu không phải vì bà ta, Tô Vũ Đồng và Niên Niên sẽ không bị tách rời, bây giờ còn làm Tô Vũ Đồng khóc, bà ta quả thực đáng chết.
Tiểu Dương dùng hết các cách, cũng không tìm ra Lâm Yên Nhiên, nhưng lại tra ra tin tức bà ta xuất cảnh.
Mộ Diệc Thần nghe thấy Lâm Yên Nhiên xuất cảnh, lập tức đoán được bà ta đi đâu.
Nếu không phải anh đã đồng ý với Tô Thành Kiệt không nhúng ta vào chuyện bọn họ cứu Tô Vũ Nồng, anh nhất định sẽ bảo Mike tóm lấy Lâm Yên Nhiên.
Nhưng cũng không cần vội, bà ta cũng không thể ở nước ngoài cả đời được, anh chắc chắn bà ta sẽ quay lại.
Nghĩ đến đây, Mộ Diệc Thần dặn dò trong điện thoại:
-Tiểu Dương, bây giờ cậu không cần tiếp tục truy tìm Lâm Yên Nhiên nữa, cậy thu mua cổ phần của Tô Thị đi, toàn bộ đều chuyển dưới tên Tô Vũ Đồng.
Anh muốn khi Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng quay lại, không còn gì cả!
Tiểu Dương nghe thấy chỉ thị của anh lập tức đoán ra anh muốn làm gì, kính cẩn đáp:
-Vâng, sếp Mộ.
Giao tất cả xong, Mộ Diệc Thần quay người từ ban công vào phòng khách.
Đến phòng khách anh phát hiện Tô Vũ Đồng không ở đó, tìm xung quanh, phát hiện cô đang ở trong bếp đun nước, nhíu mày đi đến:
-Muốn uống nước, sao không gọi tôi?
Thấy phản ứng của anh, Tô Vũ Đồng cười:
-Thiếu Dương không nói tôi không được đun nước.
Mộ Diệc Thần nhếch mép, đưa tay vuốt nhẹ lên mũi cô, câu nói mang sự chiều chuộng:
-Nhưng cậu ấy nói không được để cô động vào nước, không được để tay cô dùng sức.
Nước làm vết thương bị viêm, xách nước phải dùng sức vết thương sẽ bị đau.
Tô Vũ Đồng nghe thấy anh nói liền hai điều, mỉm cười:
-Làm gì dễ bị thương như vậy, anh thế này cũng không cho tôi làm, thế kia cũng không cho tôi làm, vậy tôi còn có ích gì nữa?
-Tất nhiên có ích.
Giọng của Mộ Diệc Thần phút chốc khàn đi, ánh mứt thâm sâu như chiếc giếng cũ, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tô Vũ Đồng không ngờ anh nói có ích lại là chỉ cái này, mặt phút chốc đỏ ửng lên, mặt mày thẹn thùng.
Bờ mộ cô như thuốc phiện vậy khiến Mộ Diệc Thần mê mẩn, anh tham lam xâm chiếm, hận không thể nuốt cả người Tô Vũ Đồng vào bụng.
Dục vọng tăn lên, hai người dường như hô hấp càng ngày càng nặng nề, Mộ Diệc Thần vừa muốn tiến thêm một bước, đúng lúc này nước sôi, Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng động, vội chấm dứt nụ hôn, quay người tắt bếp.
Mộ Diệc Thần bất mãn nhìn bình đun nước, đay nghiến nói:
-Mày thật biết chọn lúc!
-Phì!
Tô Vũ Đồng thấy anh lại nói chuyện với bình đun nước, cười nhẹ thành tiếng.
Thấy cô cười, Mộ Diệc Thần đi đến trước xách bình nước rót ra cốc đưa cho cô:
-Bây giờ tha cho cô trước.
Đôi mắt Tô Vũ Đồng mang theo nụ cười bên trong, hỏi ngược lại:
-Vậy có phải tôi còn phải cảm ơn anh không?
Mộ Diệc Thần nói đầy ý tứ đưa tay lên gõ nhẹ lên trán cô:
-Đừng có được đà lấn tới, khả năng kiềm chế của tôi có giới hạn, tuyệt đối đừng có châm lửa lên.
Nếu không phải trên người cô có vết thương, tối qua anh đã ăn sạch cô rồi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời cảnh cáo của anh, không dám trêu anh nữa, lè lưỡi, quay người đi vào phòng khách.
Mộ Diệc Thần cười đi theo.
Trải qua hơn một tuần nghỉ dưỡng, vết thương của Tô Vũ Đồng gần khỏi rồi, Mộ Diệc Thần xử lý lại xong sổ cổ phần đưa cho cô.
Khi cô thấy con số trên đó từ 25%, biến thành 51% liền ngạc nhiên.
Cô biết Mộ Diệc Thần đang giúp cô thu mua cổ phần của Tô Thị, nhưng không ngờ rằng lại mua được nhiều như vậy.
Anh nhất định đã tốn không ít tâm tư và tiền bạc.
Thấy cô ngây ra, khóe miệng Mộ Diệc Thần nhếch lên cười nhẹ, nói:
-Tôi không cần lời nói cảm ơn suông.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của anh, mặt mày cười tươi, đặt sổ cổ phần xuống, đi thẳng đến trước mặt anh, kiễng chân lên chủ động thơm lên má anh một cái.
Mộ Diệc Thần không ngờ cô lại có thể chủ động như vậy, hơi ngây ra mấy giây, mỉm cười, đưa tay ôm lấy cô, nói:
-Tôi đã giúp cô chuẩn bị một thư ký, một trợ lý, 4 vệ sỹ, còn có chi phiếu và giấy tờ nhà đất, thứ hai dẫn bọn họ đi tham gia vào đại hội cổ đông của Tô Thị.
Cô là phụ nữ, xuất hiện nhất định không thể đơn giản được.
Hôm nay là thứ 7, vậy là ngày kia rồi sao?
Tô Vũ Đồng không ngờ, Mộ Diệc Thần đều đã sắp xếp giúp cô hết rồi.
Cảm động gật đầu.
Nhà họ Tô.
Qua nửa tháng nghĩ cách, Lâm Yên Nhiên tiêu hết tất cả số tiền cuỗm đi, cuối cùng mua lại được Tô Vũ Nồng từ trong tay trang “điều khiển từ xa”.
“Điều khiển từ xa” là trang mạng trực tiếp vô cùng biến thái của nước M, người phát đội khăn trùm đầu sẽ dựa theo yêu cần của khách hàng, đi hành hạ người bị khống chế, chỉ cần bạn trả nổi giá, cái gì cũng có thể, bạn muốn tay anh ta sẽ giúp bọn chặt tay, muốn chân sẽ giúp bạn chặt chân, chỉ có thứ bạn không nghĩ tới chứ không có thứ anh ta không làm được.
Tô Vũ Nồng ở trong tay khống chế từ xa, trải qua nửa tháng sống không bằng loài chó lợn, trở về nhà thấy Tô Thành Kiệt bỗng chốc già nua, tóc hơi ngả màu bạc, trong lòng chua xót lập tức xông tới ôm lấy ông, bố con khóc thút thít.
Khóc xong, Tô Thành Kiệt buông cô ta ra, nhìn Lâm Yên Nhiên, tức tối mắng:
-Sao bà còn mặt mũi quay lại đây!
Ông luôn tưởng bà ta chỉ mê hư vinh chút, không ngờ lại ác độc như vậy.
Có thể làm ra những chuyện như vậy với Tô Vũ Đồng.
Nếu không phải bà ta làm loạn, con gái ông cũng sẽ không phải chịu khổ, Tô Thị cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay.
Lâm Yên Nhiên bị mắt phát khóc, quỳ thẳng xuống trước mặt Tô Thành Kiệt:
-Chồng à, tất cả những gì tôi làm đều là vì gia đình này của chúng ta mà.