-Mẹ, con đói.
Niên Niên chưa ăn gì, ngủ đến tận lúc máy bay đáp xuống, sau đó ngồi xe đến khách sạn, cho nên đói là bình thường.
Vừa hay Tô Vũ Đồng cũng chưa ăn, nghe cậu bé nói đói, dịu dàng mỉm cười, nói:
-Niên Niên con cố chịu một chút, đợi mẹ cất hành lí, rồi bảo cô Nghiên Nghiên và dì Chân Hy cùng chúng ta đi ăn, được không?
Niên Niên nghe thấy hai cô cùng mình đi ăn, vui vẻ vỗ tay:
-Tốt quá ạ.
Thấy con trai vui vẻ như vậy, sự mệt mỏi trong Tô Vũ Đồng tan biến, kéo hành lí, dắt Niên Niên vào thang máy.
Châu Lệ Đồng sợ Niên Niên lại làm ảnh hưởng đến Mộ Diệc Thần, thấy cậu bé đi vào, lập tức quấn lấy Mộ Diệc Thần nói chuyện, không để anh với Mộ Niên một giây nào.
Niên Niên thấy Mộ Diệc Thần không nhìn mình, tâm trạng có chút đi xuống, lặng lẽ cúi đầu.
Thấy Niên Niên không còn cười, Tô Vũ Đồng lại lần nữa nắm bàn tay nhỏ bé, dùng ngón cái nhẹ gãi vào lòng bàn tay của cậu.
Cảm nhận được sự che chở và quan tâm của cô, Niên Niên ngước mắt lên nhìn cô, cười.
Thang máy đến tầng 28 dừng lại, Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng lại không di chuyển vẫn đứng đấy nói chuyện, Tô Vũ Đồng nhìn nút tầng thang máy đang sáng, liền biết bọn họ không ở cùng tầng với mình, cho nên kéo Niên Niên đi thẳng ra ngoài, tìm phòng của mình.
2806 là đây rồi, Tô Vũ Đồng dùng thẻ phòng mở cửa, dắt Niên Niên vào.
Cô vốn tưởng chỉ là một căn phòng tiêu chuẩn bình thường, lại không ngờ đây là phòng Tổng Thống đầy đủ cơ sở thiết bị.
Đặt hành lí xuống, cô liền gọi điện thoại cho Chân Hy.
Chân Hy và Trần Nghiên Nghiên đang nói chuyện, nhận được điện thoại của Tô Vũ Đồng, phấn khích hỏi:
-Bạn yêu, cậu đang ở phòng nào?
Tô Vũ Đồng cười, nói số phòng.
Chân Hy nghe xong, kích động nói:
-Mình và Nghiên Nghiên ở phòng Tổng Thống 3001, cậu mau đưa Niên Niên qua nhé.
Cô đã nghe Nghiên Nghiên nói qua về Niên Niên, bây giờ rất mong được gặp người thật.
Tô Vũ Đồng nghe giọng cô, chân mày khóe mắt đều mang theo ý cười:
-Niên Niên đói bụng, hay là các cậu xuống đây đi, lâu không gặp, chúng ta cùng nhau đi uống chút.
Vừa nghe thấy Niên Niên đói bụng, Chân Hy nhanh chóng không để phí một giây nào nói:
-Đi luôn!
Sau đó tắt điện thoại, nói với Trần Nghiên Nghiên ở bên cạnh:
-Bạn yêu, Niên Niên đói rồi, chúng ta xuống dưới tìm bọn họ.
Trần Nghiên Nghiên gật đầu, sau đó cầm lấy túi, đi theo Thôi Chân Hy ra cửa.
Đến cửa thang máy đang định bấm thì thang máy mở, Cung Thiếu Dương xuất hiện trước mặt bọn họ.
-Y tá Trần!
Cung Thiếu Dương cười gọi tên Trần Nghiên Nghiên một tiếng.
Anh mua nhầm loại vé, trên máy bay không có gặp được cô, đến khi xuống mới thấy bóng dáng cô, cho nên đã theo cô cả đoạn đường đến khách sạn này.
Anh vừa đang nghĩ, phải tìm lí do gì để gõ cửa, không ngờ lại gặp ở cửa thang máy.
Thật đúng là người có duyên thì không cần buồn.
Trần Nghiên Nghiên thấy Cung Thiếu Dương thì vô cùng ngạc nhiên:
-Sao anh lại ở đây?
Tối qua nói chuyện cũng không thấy anh nhắc đến chuyện anh sẽ đến.
Cung Thiếu Dương nháy mắt, nói:
-Bệnh viện Hiệp Hòa sắp nhập trang thiết bị mới, mới sáng ra viện trưởng đã gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi qua xem trước, không ngờ có thể gặp được cô.
Thôi Chân Hy thấy ánh mắt của Trần Nghiên Nghiên nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt có phần khác lạ, lập tức có hứng thú, mặt mày hớn hở hỏi một câu:
-Bạn yêu, vị này là?
Trần Nghiên Nghiên cười giới thiệu:
-Chân Hy vị này là bác sĩ Cung Thiếu Dương, bác sĩ Cung đây là bạn của tôi Thôi Chân Hy.
Thôi Chân Hy nghe Trần Nghiên Nghiên giới thiệu, liền cười, đôi mắt sắc bén:
-Oa, thì ra anh chính là bác sĩ Cung, thật là nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mới thấy quả nhiên không giống người thường.
Cung Thiếu Dương nghe thấy trong lời của Thôi Chân Hi còn có thêm ý khác, cười nói:
-Y tá Trần thường xuyên nhắc về tôi trước mặt cô sao?
Thôi Chân Hy cười nói:
-Đó là đương nhiên rồi, Nghiên Nghiên của chúng tôi lúc nào cũng nhắc về anh đó!
Trần Nghiên Nghiên nghe Thôi Chân Hy nói, mặt liền đỏ lên, xấu hổ nói một câu:
-Chân Hi, đừng nói linh tinh, mình làm gì có!
A, sao cô lại nói ra.
Bảo cô biết làm sao đây!
Trần Nghiên Nghiên là một cô gái rất đơn thuần, Cung Thiếu Dương thấy biểu hiện của cô lập tức biết lời Thôi Chân Hy nói là thật, tâm trạng vô cùng tốt.
Xem ra lần đi theo không ngại hàng ngàn cây số này của anh, là lựa chọn rất sáng suốt.
Không muốn để Nghiên Nghiên xấu hổi thêm nữa, anh cười chuyển đề tài:
-Các cô định đi đâu thế?
Thôi Chân Hy rất thông minh, đương nhiên hiểu ý của Cung Thiếu Dương, nếu anh đã có lòng bảo vệ người đẹp, thế thì phối hợp một chút vậy, cười đáp:
-Niên Niên đói bụng, chúng tôi xuống đưa thằng bé đi ăn.
Cung Thiếu Dương nghe xong, có chút kinh ngạc, quay sang nhìn Trần Nghiên Nghiên:
-Niên Niên đến rồi, vậy Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần cũng đến rồi?
Anh vốn tưởng rằng chỉ có một mình Trần Nghiên Nghiên đến.
Không ngờ lại kéo theo một đoàn.
Mộ Diệc Thần cũng không nghĩa khí gì cả, ra ngoài chơi lại không gọi anh đi cùng.
Trần Nghiên Nghiên cũng không nghe Tô Vũ Đồng nhắc đến Mộ Diệc Thần đến hay không, cho nên không dám đoán linh tinh, trả lời:
-Niên Niên và Vũ Đồng đều đến rồi, còn Mộ Diệc Thần có đến hay không thì tôi không biết.
Nghe cô nói vậy, Cung Thiếu Dương gật đầu:
-Vậy tôi đi cùng nhé, vừa hay tôi cũng chưa ăn, tiện thể đi thăm Niên Niên.
Anh hỏi thăm Tô Vũ Đồng chẳng phải sẽ biết luôn được Niên Niên rồi sao?
Trần Nghiên Nghiên gật đầu, sau đó ba người cùng vào thang máy.
Đến tầng 28, cửa thang máy vừa mở, bọn họ liền nhìn thấy Niên Niên và Tô Vũ Đồng.
-Vũ Đồng! Mình nhớ cậu chết mất!
Thôi Chân Hy phấn khích nhào ra, ôm lấy Tô Vũ Đồng.
-Mình cũng nhớ cậu!
Tô Vũ Đồng thả tay Niên Niên ra rồi cũng ôm lại cô.
Niên Niên thấy Tô Vũ Đồng buông tay, ôm một cô lạ mặt, sợ cô cũng giống bố mà quên cậu bé, trong lòng lập tức thấy bất an, gọi Tô Vũ Đồng một tiếng:
-Mẹ!
Nghe thấy giọng cậu bé, Thôi Chân Hy liền buông Tô Vũ Đồng ra, hướng ánh mắt về phía Niên Niên, vô cùng thích thú nói:
-Vũ Đồng, đây là Niên Niên sao?
Ôi trời, thật sự còn đáng yêu gấp trăm lần lời Nghiên Nghiên kể.
Tô Vũ Đồng gật đầu, cười nói với Mộ Niên:
-Niên Niên, đây là dì Chân Hy, mau chào cô đi.
Niên Niên vừa nghe thấy cô chính là dì Chân Hy, tâm trạng bất an lập tức biến mất, lễ phép nói một câu:
-Cháu chào dì Chân Hy ạ.
Mẹ từng nói, dì Chân Hy là một trong những người bạn thân nhất của mẹ, cho nên cô sẽ không tranh mẹ với mình đâu.
Chân Hy nhìn khuôn mặt nhỏ của Niên Niên vừa đẹp trai vừa đáng yêu, hai mắt như phát sáng, yêu chết đi được, bế cậu bé lên, khen một câu:
-Cục cưng, cháu thật đáng yêu quá đi!