Chương 97
Bóng đêm nuốt trọn cả thành phố, trên đường vắng vẻ không một bóng người. Hoàng Tuấn Khải trâm mặc hút hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc rơi lả tả dưới chân, khói thuốc trắng quẩn quanh trong phòng, thân ảnh Hoàng Tuấn Khải giống như chìm trong màn sương mù mơ hồ.
Hoàng Tuấn Khải rít một hơi thuốc cuối, thay quần áo trở về nhà.
Anh dừng xe lại trước khuôn viên biệt thự, quản gia Đường đã sớm xuất hiện để đón anh. Hoàng Tuấn Khải vừa đi vừa nghe quản gia Đường báo cáo mọi chuyện trong nhà. Hoàng Tuấn Khải bỗng nhiên dừng bước, quản gia Đường cũng vội vàng đứng lại. Hoàng Tuấn Khải quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt sắc lạnh: “Hôm nay Tuyết Phi đến đây?”
Quản gia Đường ngẩng đầu lên, bị ánh mắt của Hoàng Tuấn Khải làm cho phát run, bà ta lắp bắp nói: “Vâng, đúng thế, hôm nay cô Tuyết Phi nghe tin Tiểu Kiệt về nước.
nên đến chơi ạ”
Hoàng Tuấn Khải híp mắt lại, không khí xung quanh như thể đóng băng. Quản gia Đường sợ hãi không hiểu mình đã gây ra tội lỗi gì mà Hoàng Tuấn Khải lại tức giận như vậy
. Bà ta biết Hoàng Tuấn Khải không thích để người ngoài bước chân vào nhà, nhưng Tuyết Phi là em gái của Tuyết Loan, không tính là xa lạ. Hơn nữa cô ta còn rất nhiệt tình, tặng cho bà ta biết bao đồ, bà ta không muốn cho cô ta vào cũng không được.
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng bỏ lại một câu: “Bà bị đuổi việc”
Quản gia Đường kinh hãi, hoảng hốt đuổi theo Hoàng Tuấn Khải: “Ông chủ, tại…
Hoàng Tuấn Khải không buồn nhìn bà ta, tiếp tục đi vào trong nhà: “Bà biết tính tôi rồi đấy, làm trái ý tôi nhất định không được tha thứ!
Tuyết Phi là ai mà bà dám tự tiện cho cô ta bước vào căn nhà này, lại để cô ta nói năng lung tung trước mặt Tiểu Kiệt. Tôi đuổi việc bà là còn nể mặt bà rồi đấy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi biến khỏi đây đi!”
Quản gia Đường suy sụp ngã xuống đất, bà ta không ngờ hành động tưởng chừng như bình thường của mình lại đẩy bà ta vào kết cục này.
Quản gia Đường không biết Tuyết Phi đã nói gì với Tiểu Kiệt, qua thái độ của Hoàng Tuấn Khải chắc chắn không phải lời gì dễ nghe.
Một phút mềm lòng cho Tuyết Phi vào nhà đã khiến ba ta phải trả giá đắt, bà ta còn tưởng Tuyết Phi và Tiểu Kiệt thân thiết với nhau lắm, hóa ra bà ta đã nhầm tại sao? Tôi đã làm sai chuyện gì?”
Bà ta đã gắn bó gần hết quãng đời mình ở đây, bà ta không dễ dàng chấp nhận bị đuổi đi như vậy. Dù sao bà ta cũng một tay nuôi Hoàng Tuấn Khải khôn lớn, không có tình cũng có nghĩa. Quản gia Đường run rẩy túm lấy chân Hoàng Tuấn Khải, thành khẩn van nài: “Ông chủ, tôi sai rồi. Xin ông chủ hãy nể tình tôi đã làm việc ở đây lâu năm, lần đầu phạm lỗi mà hãy tha cho tôi. Hơn nữa tôi đã chăm sóc ông chủ từ nhỏ, ông chủ làm ơn đừng tuyệt tình như thế: Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn bà ta từ trên cao, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: “Tôi không cho phép người của mình phạm sai lầm, bà cũng không ngoại lệ. Đuổi bà đi cũng chẳng oan ức gì đâu, đừng tưởng những chuyện trong nhà bà làm tôi không biết. Tôi nhắm mắt cho qua không có nghĩa là bà thích làm gì thì làm”
Quản gia Đường cậy mình là người làm việc lâu năm trong nhà họ Hoàng, tác oai tác quái bắt nạt những người làm khác.
Trả tiền lương cho họ không đủ, đút số tiền thiếu đó vào túi riêng của mình. Những chuyện này Hoàng Tuấn Khải biết cả, thế nhưng anh đều bỏ qua không tính toán, dù sao cũng vì nể mặt quản gia Đường đã chăm sóc tận tình cho mẹ anh và anh bấy lâu nay mà không làm khó bà ta.
Nhưng chuyện lần này thì khác, dù bà ta có quỳ lạy anh cũng nhất quyết đuổi bà ta đi.
Hoàng Tuấn Khải hất bàn tay đang nắm chặt quần mình của bà ta ra, lạnh giọng nói: “Giờ thì cút!”