Chương 90
Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng chịu ngồi thẳng dậy, anh he hé mắt, nhìn thấy trước ngực Kiều Nhã Linh bị ướt một mảng lớn. Lớp vải mỏng manh dính chặt lên người cô, nơi mềm mại của cô phập phồng, thoắt ẩn thoắt hiện. Hoàng Tuấn Khải nhìn chằm chăm nơi ấy, yết hầu lên xuống.
Kiều Nhã Linh ngoảnh lại, trông thấy ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Tuấn Khải, cô cúi đầu nhìn lại mình, vội vàng che ngực lại, cô mắng: “Biến thái!”
Hoàng Tuấn Khải liếm môi, ánh mắt mờ ám nhìn cô, bộ dạng rất lưu manh. Kiều Nhã Linh cảnh giác nhìn anh, anh cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Nơi ấy so với ba năm trước lớn hơn nhiều, sờ rất tuyệt”
Kiều Nhã Linh cảm thấy anh vô lại số hai thì không ai số một. Cô trừng mắt nói với anh: “Anh có tin tôi đá anh xuống xe bây giờ không?”
Hoàng Tuấn Khải cười một tiếng, bất thình lình kéo cô vào lòng, cúi đầu gặm nhấm môi cô. Kiều Nhã Linh kêu lên, Hoàng Tuấn Khải tiến quân thần tốc, khiến cô không có cơ hội phản kháng. Hoàng Tuấn Khải không buồn để ý đang có người bên cạnh, bàn tay anh mạnh bạo chui vào trong váy Kiều Nhã Linh. Cơ thể Kiều Nhã Linh run lên, cô cố gắng.
giãy dụa, Hoàng Tuấn Khải ấn chặt cô vào lòng mình, nhấc cô ngồi lên đùi. Kiêu Nhã Linh nhỏ giọng kêu lên: “Hoàng Tuấn Khải!”
Kiều Nhã Linh không ngờ Hoàng Tuấn Khải dám động vào cô khi đang ở trên taxi, anh không bận tâm đến ánh mắt người khác nhưng cô thì đang sợ chết khiếp đây. Người tài xế kia vẫn yên lặng, dường như đã quá quen thuộc cảnh này rồi, anh ta giả mù giả câm vững vàng lái xe về phía trước. Hoàng Tuấn Khải mượn rượu làm càn, trêu chọc Kiều Nhã Linh đến mặt hồng tim đập.
Một hồi lâu sau Hoàng Tuấn Khải mới chịu buông cô ra, ánh mắt bập bùng một ngọn lửa. Anh không có hành động nào tiếp, chỉ dựa vào.
ngực cô, hơi thở nặng nề, bên dưới một thứ cứng như đá chọc vào.
người cô. Kiều Nhã Linh bực bội đẩy anh ra, trèo xuống dưới, cô vừa chỉnh lại váy vừa đỏ mặt lén lút nhìn người tài xế. Kiều Nhã Linh thực sự muốn mắng anh một trận, nhưng có người khác ở đây cô không tiện nổi cáu, chỉ hậm hực nhỏ giọng mắng: “Hoàng Tuấn Khải anh là tên khốn!”
Quãng đường sau đó Hoàng Tuấn Khải tựa lên ghế ngủ mất, Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng được buông tha. Cô mở cửa sổ xe ra, mùi rượu bên trong tản ra ngoài, Kiều Nhã Linh hít một hơi thật sâu, thoải mái thở ra.
Đến khách sạn Lotte, Kiều Nhã Linh lại vất vả kéo anh ra ngoài.
Người tài xế có ý định giúp cô, nhưng vừa chạm vào người Hoàng Tuấn Khải thì anh lập tức khó chịu ra mặt, hất tay anh ta ra. Kiều Nhã Linh lúng túng nói xin lỗi với người ta, sau đó cắn răng đỡ một người đàn ông hơn mét tám này đi vào bên trong khách sạn.
Nhận khóa xong, Kiều Nhã Linh lại phải đưa anh lên phòng. Vào đến nơi, Kiều Nhã Linh hất anh xuống giường, cô thở dốc, cũng nằm vật ra, cô đang mệt muốn chết rồi đây.
Kiều Nhã Linh nhìn quanh căn phòng, thực quá đỗi sang trọng, đúng là khách sạn nổi tiếng có khác. Kiều Nhã Linh nghỉ một lúc, quay sang vỗ lên người Hoàng Tuấn Khải: “Anh thay đồ Hoàng Tuấn Khải không trả lời, dường như đã ngủ say. Cả căn phòng tràn ngập mùi hương của anh cùng với mùi rượu nồng nặc. Kiều Nhã Linh chán ghét ngồi dậy, cầm túi xách đi ra ngoài.
“Tôi về đây”