Chương 9
Hoàng Tuấn Khải thấy cô bị ngã xuống nước, điên cuồng vùng vẫy, gương mặt tái xanh vô cùng hoảng sợ, cố gắng ngoi lên.
“Cứu, cứu với!
Giọng nói của cô khản đặc, yếu ớt. Không lâu sau thì thôi la hét, bắt đầu chìm xuống. Hoàng Tuấn Khải chạy tới, không do dự nhảy xuống hồ bơi.
Kiều Nhã Linh cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, nước tràn vào mũi và miệng cô, cô khó khăn hít thở. Cô uống phải những ngụm nước lớn, đầu óc choảng váng, cô thấy vô cùng khó thở, xương ức đau đớn như muốn nổ tung. Kiều Nhã Linh từ nhỏ vốn rất sợ nước do một lần nghịch nước ngã xuống sông suýt chết đuối, từ đó cô luôn ám ảnh về nó. Cô không biết bơi, dù đã học nhiều lần nhưng vẫn không bơi được. Hoàng Tuấn Khải hồi ấy vẫn thường chế giễu cô là thỏ đế, miệng thì nói vậy, nhưng lại sai người rút hết nước ở các bể bơi, không dùng đến nữa.
Kiều Nhã Linh không còn sức lực để ngoi lên, cô nhìn qua làn nước, thế giới bây giờ chỉ còn là mảng sáng lờ mờ. Có lẽ chỉ vài phút nữa thôi, cô sẽ không còn nhận thức được gì. Vào giây phút Kiều Nhã Linh nghĩ mình sắp xong đời rồi, một người đã nhảy xuống bể bơi, điên cuồng bơi về phía cô.
Lúc nhảy xuống hồ bơi Hoàng Tuấn Khải nhận ra mình đã phản ứng hơi quá, hồ bơi này không sâu, chỉ đến cổ anh. Nhưng Kiều Nhã Linh không biết bơi, lại thấp hơn anh nhiều, cô còn đang ở trong trạng thái vô cùng hoảng sợ. Hoàng Tuấn Khải bơi rất nhanh, lúc này cô đã không còn vùng vẫy nữa, cơ thể đang chìm xuống. Anh lo lắng bơi nhanh hơn, cô đang thiếu oxy trầm trọng, nếu không nhanh lên cô sẽ gặp nguy mất. Cuối cùng anh cũng bơi đến chỗ cô, Kiều Nhã Linh sợ hãi túm lấy tay anh. Hoàng Tuấn Khải kéo cô lại gần, tay chân cô nhanh chóng quặp chặt lấy anh không rời.
Trong lúc vùng vẫy cố sống cổ chết bám lấy anh, Kiều Nhã Linh vô tình chạm tới “chỗ đó” của Hoàng Tuấn Khải. Cô bị ngạt nước đến mức hồ đồ rồi, không những chạm một lần, còn túm lấy nó. Hoàng Tuấn Khải nghiến chặt răng, nơi bị cô chạm vào nhanh chóng nổi phản ứng, chọc vào người cô.
Hai người trồi lên mặt nước, Kiều Nhã Linh họ khù khụ, vội vã hít thở, gương mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt đỏ ửng do nước vào, cả người ướt rượt. Cô thở hổn hển, tưởng mình sắp chết đến nơi rồi chứ. Kiều Nhã Linh túm chặt lấy Hoàng Tuấn Khải như kiếm được chiếc phao, người cô run rẩy không ngừng. Bàn tay cô còn liên tục sờ soạng người anh như để chắc chắn rằng mình đã được cứu.
Kiều Nhã Linh không hề biết rằng mình vừa chọc vào ổ kiến lửa, Hoàng Tuấn Khải cười khổ nói: “Em có thể làm ơn ngừng sờ soạng người anh được không?”
Kiều Nhã Linh giật mình nhìn anh, giờ cô mới nhận ra người mình dính chặt vào anh.
Cô sống một cuộc sống khác trước hoàn toàn, cố gắng quên đi những đau khổ mà anh gây ra cho mình.
“Sao anh lại nhận ra tôi?” Cô hỏi, thanh âm có chút buồn.
“Em ngốc thật đấy, em tưởng cố tình trang điểm xấu xí thì anh không nhận ra em à? Lại còn đeo khẩu trang nữa, anh đâu có mù, nhìn cái là nhận ra ngay”
Kiều Nhã Linh không ngờ kế hoạch tỉ mỉ của mình lại nhanh chóng bị anh phát hiện như thế, cô chán nản nói: “Không thể nào, rõ ràng tôi đã hóa trang rất kỹ rồi.”
Anh cười khẽ: “Em tưởng ai cũng ngốc như em chắc”
Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có chọc giận tôi.”
Hoàng tuấn Khải thôi không nói nữa, tránh cho con nhím trong lòng mình xù lông. Thật ra ngay từ lúc Kiều Nhã Linh bước vào căn phòng với chiếc khẩu trang trên mặt, đôi mắt long lanh trong suốt nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh đã ngờ ngợ nghĩ là cô rồi. Cho đến lúc cô ngồi cạnh anh, mùi hương và những đường nét quen thuộc hiện rõ trước mắt anh, anh đã khẳng định trong lòng đó chính là cô. Dù cô đã đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, hạ giọng xuống trầm hơn, nhưng anh vẫn nhận ra được.
Kiều Nhã Linh có hóa thành tro bụi, anh cũng nhận ra. Cô cứ tưởng hành động trang điểm ngốc nghếch ấy sẽ qua được mắt anh, nhưng hai người đã chung sống với nhau hơn mười năm, anh còn hiểu rõ cô hơn chính bản thân mình.
Tuy không nhìn rõ mặt cô, nhưng anh biết cô đã thay đổi rất nhiều so với 3 năm về trước. Cô cao hơn, đường nét trên cơ thể quyến rũ hơn, khí chất trên người cô cũng thay đổi, trở nên thờ ơ xen chút buồn bã.
Cô lạnh lùng trò chuyện, giữ khoảng cách với anh, khác xa với cô gái ngốc nghếch lúc nào cũng bám lấy anh nhiều năm trước. Cô đã trưởng thành hơn nhiều, lời lẽ cũng trở nên đanh thép tuyệt tình, có lẽ đó là lớp vỏ bọc cô dựng lên để bảo vệ mình khỏi tổn thương.
Lúc cô vội vã chạy khỏi thang máy, anh không kìm được mà gọi tên cô. Cô đã vô cùng hoảng hốt, càng chạy nhanh hơn, làm anh hớt hải đuổi theo. Nhưng cô lại ngốc nghếch hậu đậu, không nhìn thấy bể bơi ở phía trước, bất cẩn ngã xuống.
Anh đã vô cùng lo lắng cho cô, không nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống, may mà không có chuyện gì xảy ra.
“Em định làm gì với nó đây?” Hoàng Tuấn Khải bỗng nhiên hỏi, nụ cười đầy ý vị.
“Gì cơ?” Kiều Nhã Linh khó hiểu hỏi lại. Anh liếc xuống phía dưới của mình: “Chính em khiến nó hứng khởi như vậy, không phải nên làm gì đó “an ủi” nó chút sao?”
Kiều Nhã Linh hiểu ra lời anh nói có ý gì, quả thật “thứ đó” từ nãy đến giờ vẫn chọc vào người cô, khiến cô vô cùng khó chịu, nhưng lại không tiện nói với anh. Mặt cô đỏ như gấc, cô vẫn là một cô gái có suy nghĩ rất trong sáng. Ngoại trừ một lần lên giường với anh, cô chưa từng vượt quá giới hạn với ai cả. Đối với cô, những chuyện như thế này vẫn vô cùng lạ lẫm.
Tay cô vẫn ôm lấy cổ anh, thân thể hai người dính sát, nước trên quần áo tí tách chảy xuống. Quần áo bị thấm nước bó chặt vào người cô, để lộ những đường cong gợi cảm. Khuôn ngực căng tròn của cô đè lên ngực anh, cúc áo ở phía trên bung mất vài nút, rãnh ngực sâu hút thấp thoáng hiện ra. Thứ ở bên dưới anh dường như càng phồng lớn hơn, cô lúng túng nói: “Anh… anh tự mà điều chỉnh đi chứ.”
Anh cười rất bỉ ổi: “Bị em sờ thành ra như vậy, điều chỉnh kiểu gì được đây?”
“Anh… anh.”
Hoàng Tuấn Khải càng kéo sát cô vào người mình, như thể muốn cô cảm nhận rõ thứ đang nổi loạn phía dưới. Sau một đêm cuồng loạn của 3 năm trước, cô biết rõ chỗ đó của anh mạnh mẽ như thế nào, khiến cô phải khóc lóc van xin. Mặt cô nóng bừng, nhịp tim đập mạnh, cô cuống cuồng đẩy anh ra.
“Anh làm cái trò gì thế hả? Thả tôi xuống!” Hoàng Tuấn Khải nhướn mày: “Em thật sự muốn anh thả xuống à?”
Nói rồi anh thả lỏng tay, cơ thể cô tụt xuống, cô hét lên vội ôm lấy người anh. Anh cười hài lòng, cô gái này xem ra vẫn còn sợ chết lắm. Kiều Nhã Linh giận dữ đánh lên người anh.
“Anh đùa kiểu gì thế hả?”
Hoàng Tuấn Khải ôm chặt cô vào lòng, cười cười nói: “Em nói muốn xuống mà “Anh đưa tôi lên bờ đi, đứng mãi ở đây làm gì?!
Nhưng Hoàng Tuấn Khải vẫn cứ ôm cô đứng giữa bể bơi, cổ tính không bơi lên. Mà thứ bên dưới thì vẫn không ngừng cạ lấy cô.
“Không được, em phải chịu trách nghiệm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!