Chương 82
Kiều Nhã Linh siết chặt tay nhìn con thú nhồi bông nằm trơ trọi một góc, tất cả mọi cảm xúc đè nén bao lâu nay đều bùng nổ. Kiều Nhã Linh chạy đến chỗ Kiều Phương Ly, đẩy con bé ngã xuống đất. Kiều Nhã Linh hét lớn: “Ai cho mày làm hỏng nó!”
Kiều Phương Ly bị đau, lừ mắt nhìn Kiều Nhã Linh, cũng lớn giọng nói: “Tôi cứ thích làm hỏng đấy! Nó xấu xí giống hệt mẹ chị vậy, đúng là đáng ghét!”
Kiều Nhã Linh nổi xung, cô gào lên: “Không cho mày nói thế!”
Kiều Nhã Linh đè lên người Kiều Phương Ly, đánh tới tấp lên người con bé. Bình thường Kiều Nhã Linh là một đứa bé ngoan ngoan nhút nhát, nhưng bây giờ bỗng như biến thành người khác, ánh mắt toát lên sự thù hận, đôi môi nhỏ mím chặt lại.
Kiều Nhã Linh vừa đánh vừa hét: “Mày không được sỉ nhục mẹ tao! Mày là con của kẻ thứ ba, mẹ mày phá hoại hạnh phúc gia đình tao! Mày mới là người không có quyền sống ở đây, mày cướp tất cả mọi thứ của tao, tao ghét mày, tao ghét mẹ mày! Hai người cút ra khỏi đây đi!”
Kiều Nhã Linh gào đến khản giọng, Kiều Phương Ly không sao chống đỡ được cơn cuồng nộ của Kiều Nhã Linh, chỉ biết khóc lóc thảm thiết. Mọi ngày Kiều Nhã Linh đều lầm lì ít nói, một cọng tóc của Kiều Phương Ly cũng không dám động, con bé càng huênh hoang đắc ý, cho răng Kiều Nhã Linh dễ bắt nạt. T
hế nhưng bây giờ Kiều Nhã Linh lại trở nên vô cùng hung hăng, Kiều Phương Ly cũng chỉ là một đứa bé mới sáu tuổi, bị đánh nên rất hoảng sợ.
Kiều Nhã Linh căm thù nói: “Mẹ mày là kẻ đê tiện, mày cũng thế! Vì mày mà tao phải chịu ấm ức, vì mày mà ba tao không còn yêu tao nữa, tất cả là do mày với mẹ mày gây ral”
Kiều Nhã Linh không còn làm chủ được hành động của mình, ra tay ngày càng mạnh. Kiều Phương Ly nằm rũ rượi dưới người cô, nước mắt đầm đìa, hét lên đầy đau đớn.
Con bé cố gắng đánh trả Kiều Nhã Linh, nhưng bị cô hết lần này đến lần khác đánh cho không ngóc đầu lên được.
Mọi uất hận trong lòng Kiều Nhã Linh đều tuôn ra, và người phải hứng chịu nó chính là Kiều Phương Ly. Hai mẹ con họ đã đem tới sự bất hạnh cho một cô gái nhỏ bé đơn thuần là cô, đẩy cô xuống vực thẳm sâu không đáy. Họ đứng ở phía trên cười nhạo cô, dẫm đạp lên một tâm hồn ngây thơ non nớt.
Một cô gái mới tám tuổi đã phải trả qua những tháng ngày tăm tối, giờ đây đang cật lực đòi lại công bằng cho mình, không ai có thể ngăn cản.
Trần Mai Hương nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của con gái, vội vàng chạy ra. Đập vào mắt bà ta là hình ảnh Kiều Nhã Linh đè lên người Kiều Phương Ly, điên cuồng đập lên người con bé. Còn Kiều Phương Ly thì bị đánh tả tơi, gương mặt đầm đìa nước mắt. Bà ta hoảng hốt chạy tới, kéo Kiều Nhã Linh ra. Kiều Nhã Linh bị nhấc lên, tay chân vẫn khua loạn xạ, đá cả vào người Trần Mai Hương.
Trần Mai Hương cuống cuồng bế con lên, nhìn con bé mặt mũi đỏ bừng, trên má có mấy vết xước, bà ta xót con không tả nổi. Trần Mai Hương quay ngoắt sang nhìn Kiều Nhã Linh vẫn đang trừng mắt nhìn bọn họ, bà ta quát lớn: “Sao mày lại đánh em ra nông nỗi này, mày chán sống rồi phải không?”
Kiều Nhã Linh không trả lời, lầm lì ngồi một chỗ. Kiều Phương Ly khóc nấc lên trong lòng mẹ, nghẹn ngào nói: “Con lấy đồ chơi của chị ta, chị ta liền đánh con. Chị ta còn mắng chửi hai mẹ con mình, đòi đuổi chúng ta đi nữa. Mẹ ơi con đau quá, hu hu hu”