Chương 67
Trần Chí Thành gật đầu hài lòng, Kiều Nhã Linh biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu, cô cúi đầu nhếch môi, chuyên tâm ăn uống không bưồn liếc mắt nhìn anh ta lần nào nữa. Trần Chí Thanh hết ba hoa về bản thân lại bắt đầu tâng bốc gia thế của mình: “Nhà tôi cũng có của ăn của để, có mấy căn nhà ở trong nội thành.
Bố mẹ tôi đều là công chức đã về hưu, gia đình tôi tương đối quy củ.
Mẹ tôi rất thích những cô gái nề nếp như cô Nhã Linh đây, tôi nghĩ chúng ta có thể tiến xa hơn, cô Nhã Linh thấy sao?”
Kiều Nhã Linh hờ hững nói: “Chuyện này không vội.”
Trần Chí Thanh cười ha ha: “Đúng, đúng, không v‹ Cả bữa ăn chủ yếu là Trần Chí Thanh nói chuyện, Kiều Nhã Linh thi thoảng đáp lại vài câu. Trần Chí Thanh là kiểu người nói nhiều, nói không ngừng nghỉ. Anh ta cho rằng mình là người có khiếu hài hước, vừa kể vừa cười, nhưng Kiều Nhã Linh lại cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, đồ ăn trong miệng cũng vì thế mà mất ngon. Trần Chí Thanh bỗng nhiên nói: “Nghe An Kỳ kể cô Nhã Linh không có một gia đình trọn vẹn, đang sống một mình phải không? Nhà tôi cũng không quá khắt khe mấy chuyện này, cô không phải lo.”
Kiều Nhã Linh siết chặt đôi đũa trong tay, ánh mắt thoáng lạnh. Cô nhấc ly rượu lên, nhấp một ngụm, động tác tao nhã. Sau đó ngước mắt lên yêu kiều nhìn Trần Chí Thanh, anh ta bị ánh nhìn của cô làm cho thần hồn điên đảo, còn cho rằng cô đang cảm động vì câu nói của anh ta. Bây giờ không ít gia đình yêu cầu môn đăng hậu đối, Kiều Nhã Linh so ra vẫn kém anh ta một bậc, thế nên anh ta rất tự tin về bản thân.
Kiều Nhã Linh nở nụ cười mềm mại: “Tôi gọi thêm đồ ăn nhé?”
Trần Chí Thanh: “..”
Ngón tay Kiều Nhã Linh gõ nhẹ xuống bàn, lướt qua menu, gọi thêm một đĩa tôm hùm và một đĩa ngao. Trần Chí Thanh lại tốn thêm vài triệu, anh ta chỉ có thể ngậm ngùi chìa tiền ra mà thôi. Đôi mắt Kiều Nhã Linh sâu không đáy, cười nhạt với Trần Chí Thanh. Sau khi đồ ăn thêm mang lên, Trần Chí Thanh nhanh chóng ăn một miếng ngao. Kiều Nhã Linh ẩn ý nhìn anh ta, tiếp tục cúi đầu ăn.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt Trần Chí Thanh trở nên tái đi. Anh ta dừng đũa, võ lên lồng ngực vài cái, bắt đầu ho sặc sụa. Mặt anh ta đỏ bừng lên, hít thở khò khè, gân xanh trên trán nổi đầy. Kiều Nhã Linh đầy quan tâm lo lắng hỏi: “Anh Trần, anh sao thế?”
Trần Chí Thanh xua tay, vẫn ho không ngừng nghỉ. Dần dần trên cổ anh ta xuất hiện những vết đỏ, Trần Chí Thanh bắt đầu cảm thấy khó thở, đầu óc váng vất như muốn ngất. Trần Chí Thanh cảm thấy ngứa vô cùng, anh ta điên cuồng gãi lên cổ mình. Anh ta chống tay xuống bàn, ho như muốn nôn ra mật xanh mật vàng. Phản ứng của anh ta đã gây chú ý cho những khách hàng ngồi xung quanh, bọn họ bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán không ngừng.
Trần Chí Thanh cố hết sức để nói: “Trong này, có…”
Anh ta chưa nói được trọn vẹn lại điên cưồng ho, lồng ngực phập phồng mạnh. Kiều Nhã Linh vội vàng võ nhẹ lên lưng Trần Chí Thanh, ánh mắt lo lắng. Không lâu sau thì Trần Chí Thanh ngã vật xuống đất, người hơi co giật. Mọi người hét thất thanh, nhân viên trong cửa hàng nhanh chóng chạy ra. Nhìn biểu hiện của Trần Chí Thanh, anh ta nói: “Vị khách này bị dự ứng rồi, mau gọi xe cấp cứu!”