Chương 537
Nghe những lời này, lồng ngực Kiều Nhã Linh đau quặn. Nỗi đau thể xác bây giờ không thể nào sánh được với nỗi đau của trái tim cô. Cô phải quan trọng với anh đến nhường nào, mới khiến anh bất chấp tất cả hy sinh vì cô như thế.
Ban đầu, Kiều Nhã Linh vốn muốn đến chất vấn anh, muốn hỏi anh tại sao lại lừa dối cô, nhưng bây giờ, tất cả đều đã không còn quan trọng nữa.
Kiều Nhã Linh nhìn Kiến Quốc, cô nói: “Anh cũng biết phải không?”
Kiến Quốc hiểu Kiều Nhã Linh đang nói đến chuyện gì, lúc cô được.
đưa đi cấp cứu, Kiến Quốc đã nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm trong tay cô rồi. Anh ta lập tức hiểu cô đã biết tất cả mọi chuyện. Kiến Quốc thấp.
giọng nói: “Phải, tôi biết. Tôi đã hi vọng chủ tịch là người nói cho cô tất cả mọi chuyện, thế nhưng hiện tại, tôi sẽ nói cho cô”
Kiều Nhã Linh siết chặt tay lại, ánh mắt không dấu được sự kích động. Kiến Quốc tiếp tục nói: “Như cô đã thấy, Tiểu Kiệt là con trai của cô và chủ tịch”
Kiều Nhã Linh run rẩy nói: “Không thể nào, đứa bé ấy đã chết khi nó là bào thai bảy tháng trong bụng tôi rồi mà?”
Kiến Quốc lắc đầu: “Không, đứa trẻ ấy vẫn chưa chết. Khi cô bị đưa đến phòng phẫu thuật, lũ người kia đã thành công đưa đứa bé ra khỏi người cô. Nhưng chúng chưa kịp làm gì thì chủ tịch đã tìm đến, cướp đứa bé lại, sau đó giết chết tất cả bọn họ. Lúc đó, chủ tịch không biết là có người muốn hãm hại cô.
Anh ấy tưởng cô không cần đứa bé nữa, nên đã vô cùng đau lòng, cuối cùng anh ấy quyết định tự mình nuôi con. Tiểu Kiệt sinh non nên rất yếu ớt, anh ấy đã dùng toàn bộ tình yêu thương để nuôi dưỡng con của hai người”
Nước mắt chảy dài trên gương mặt Kiều Nhã Linh, chưa bao giờ cô cảm thấy vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm như lúc này. Thì ra không phải Hoàng Tuấn Khải ghét bỏ đứa bé, ghét bỏ cô.
Cả hai người họ đã hiểu nhầm nhau biết bao lâu nay, khiến khoảng cách giữa họ xa cách đến mịt mờ. Kiều Nhã Linh nói trong nước mắt: “Rốt cuộc tại sao những người đó lại muốn chia rẽ hai người chúng tôi? Để chúng tôi hứng chịu đau khổ giày vò suốt ba năm trời, thật quá tàn nhãn”
Kiến Quốc đáp: “Thủ phạm gây ra chuyện này chính là Tuyết Loan và Tuyết Phi, vụ tai nạn lần này cũng là do Tuyết Loan gây ra”
Kiều Nhã Linh vô cùng kinh ngạc: “Vụ tai nạn lần này cũng là do cô ta làm sao?”
Kiến Quốc gật đầu nói: “Đúng vậy. Vụ việc ba năm trước, chủ tịch chỉ mới tìm hiểu gần đây, biết được Tuyết Phi và Tuyết Loan đứng đăng sau đã vô cùng tức giận.
Thế nhưng chủ tịch đã không vạch trần bọn họ, anh ấy vốn định sẽ lấy Tuyết Loan, sau đó từ từ hành hạ cô ta đến sống dở chết dở. Chủ tịch lấy Tuyết Loan là để trả thù, chứ không phải vì yêu cô ta như cô nghĩ.
Còn vụ việc lần này, đó là do Tuyết Loan đã bị đả kích vì bị chủ tịch bỏ rơi trong lễ đính hôn, nên mới ra tay với cô.”
Kiều Nhã Linh lặng người, không ngờ mọi chuyện là như vậy. Cô cứ ngỡ anh sai Tuyết Phi cho người giết chết đứa con trong bụng cô bởi vì anh không muốn nó. Cô cứ ngỡ anh không yêu cô, cứ ngỡ anh đối xử với cô tàn nhẫn.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy. Phải đến bây giờ, sau hơn ba năm xa cách, cô mới hiểu những điều anh làm vì cô.
Kiều Nhã Linh nghẹn ngào: Tôi không biết điều gì cả, tôi đã hiểu lầm anh ấy, hận anh ấy suốt ngần ấy năm”
Kiều Nhã Linh bật khóc nức nở, nhìn Hoàng Tuấn Khải nằm bất động trên giường, cô lại càng cảm thấy có lỗi với anh hơn. Giá như khi đó cô không vội vã rời đi, cô tìm anh để làm rõ sự việc, mọi chuyện đã không ra nông nỗi này. Bọn họ cũng không hiểu lầm nhau suốt ba năm.