Chương 519
Kiều Nhã Linh chịu đau đã quen rồi, một chút đau đớn này không đáng để bận tâm. Kiều Nhã Linh nằm co người lại, dù rất đau đớn nhưng cô vẫn không phát ra một âm thanh nào. Dáng vẻ chịu đựng đó của cô khiến Hoàng Tuấn Khải vừa khó chịu vừa đau lòng.
Kiều Nhã Linh đang năm, đột nhiên cảm nhận được chăn trên người mình bị tốc lên, sau đó một luồng nhiệt vô cùng ấm áp bao bọc lấy người cô. Kiều Nhã Linh hốt hoảng giãy dụa, nhưng Hoàng Tuấn Khải ôm chặt lấy cô vào lòng, anh thầm thì: “Kiều Kiều, yên nào, anh không làm gì em đâu”
Hoàng Tuấn Khải khẽ khàng đặt bàn tay to lớn của mình lên bụng cô, dịu dàng xoa. Cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay anh truyền đến bụng Kiều Nhã Linh, khiến cô cảm thấy cơn đau bên dưới đã thuyên giảm không ít. Kiều Nhã Linh không cử động nữa, yên lặng nằm trong lòng anh.
Hoàng Tuấn Khải nhẹ nhàng xoa bụng cô, cảm giác dễ chịu mà anh mang lại khiến cô cảm thấy rối bời.
Hoàng Tuấn Khải cứ ôm cô như thế, anh không làm gì cả mà chỉ dịu dàng xoa bụng cô, làm ấm thân thể đang run lên vì lạnh của cô.
Kiều Nhã Linh không thể không thừa nhận, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cô bất giác ngủ quên mất lúc nào không hay.
Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ nhìn Kiều Nhã Linh, lông mày cau chặt của cô dần dần thả lòng. Anh hơi mỉm cười, một tay ôn nhu vuốt ve gương mặt cô. Hoàng Tuấn Khải cả đêm không ngủ, cứ ngắm nhìn cô như thế.
Như thể, người phụ nữ này là một kiệt tác tuyệt vời nhất mà thế gian ban tặng cho anh.
Khi Kiều Nhã Linh tỉnh lại, Hoàng Tuấn Khải chỉ vừa mới chợp mắt được một lúc. Cô vừa cử động, anh đã lập tức bừng tỉnh, ồn tồn lên tiếng: “Em tỉnh rồi à?”
Thanh âm của anh khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi. Kiều Nhã Linh quay người lại nhìn anh, khoảng cách giữa hai người rất gần. Bây giờ Kiều Nhã Linh mới nhớ ra, hôm qua Hoàng Tuấn Khải đã lên giường ôm cô, xoa bụng cho cô cả đêm.
Mắt Hoàng Tuấn Khải đỏ ngầu vì không ngủ đủ giấc, nhìn anh vô cùng uể oải và thiếu sức sống. Mặc dù mệt mỏi, nhưng anh vẫn rất quan tâm đến Kiều Nhã Linh.
Hoàng Tuấn Khải dịu dàng hỏi: “Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi, có khó chịu ở đâu không?”
Kiều Nhã Linh lắc đầu, cô dịch người ra mép giường, không muốn nằm quá gần anh. Hoàng Tuấn Khải nhận ra hành động này của cô, ánh mắt trùng xuống. Anh thở dài, đứng dậy rời giường, anh không muốn làm cô không thoải mái. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Em muốn ăn gì để anh đi mua?”
Kiều Nhã Linh thờ ơ nhìn anh, kể tên ba món mình muốn ăn, nhưng ba món này lại ở ba nơi khác nhau trong thành phố. Để đi mua được mấy món đó sẽ tốn không ít thời gian và sức lực. Kiều Nhã Linh nói xong, nhìn vẻ mặt của Hoàng Tuấn Khải, nhếch miệng nói: “Hình như hơi khó cho anh thì phải, nếu không mua được thì thôi, tôi cũng không có bắt ép gì anh”
Hoàng Tuấn Khải lập tức lên tiếng: “Bây giờ em sẽ đi, đợi anh trở lại”
Hoàng Tuấn Khải tự mình lái xe, gần như đi một vòng thành phố chỉ để mua đồ ăn sáng cho Kiều Nhã Linh.
Hiện tại đang là giờ cao điểm, đường phố người xe đông như kiến, tắc đường rất lâu mới thông. Hoàng Tuấn Khải không sợ vất vả, cũng không ngại phải đứng ở ngoài đường quá lâu, anh chỉ sợ về trễ thì Kiều Nhã Linh sẽ bị đói.
Để có thể nhanh chóng mua đồ ăn, Hoàng Tuấn Khải không do dự cho người phong tỏa những đoạn đường dễ bị ùn tắc, khiến những người điều khiển giao thông vô cùng náo loạn, cứ ngỡ là có nhân vật tai to mặt lớn nào xuất hiện.
Hóa ra chỉ là một người đàn ông đang trên đường mua đồ ăn cho người mình yêu.
Trên đường đi, Hoàng Tuấn Khải nhận được điện thoại của Tiểu Kiệt, thằng bé nũng nịu nói: “Ba ơi, con muốn uống sữa đậu nành, ba mua về cho con nhé?”
Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Bây giờ ba không thuận đường mua sữa đậu nành, để hôm khác đi”
Đối với Hoàng Tuấn Khải bây giờ, đi mua đồ ăn sáng cho Kiều Nhã Linh mới là quan trọng nhất. Nơi bán sữa đậu nành mà Tiểu Kiệt thích uống lại ở đoạn đường ngược lại, nếu đi sẽ mất nhiều thời gian. Tiểu Kiệt nghe ba nói vậy thì vô cùng ủy khuất, đáng thương nói: “Ba, rốt cuộc ba nhặt được con ở đâu vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!